Tịch thu gia sản, lưu đày biên ải – Quét sạch kho báu hoàng gia, làm giàu phát tài - Chương 80: Có ngày tao tháo xương mày làm thành dây chuyền đeo cả ngày
Cập nhật lúc: 2025-10-12 02:36:12
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Vân Nguyệt mở mắt, nhẹ nhàng liếc về phía ông lưng gù. Cô kéo chặt chiếc choàng vai thêm chút.
Ngửi thấy mùi ngải cứu, cô bớt khó chịu hẳn.
Cô uể oải càu nhàu:
“Mày ngứa da chán sống ?”
Quá kiêu căng, thật là kiêu căng.
Cô dâu nhỏ tức giận chỉ thẳng Thẩm Vân Nguyệt:
“Đừng dáng nữa, đến lúc mày trả nghiệp sẽ . Cả nhà mày hưởng hết lợi ích.”
“Lần mày sinh thêm mấy cái chân chạy lẹ . Nếu mày c.h.ế.t, tao cũng sống khỏe mà.”
Bà chủ họ Bành ý, táp cô một cái:
“Mày gì mà bậy? Có quyền gì mà phát ngôn?”
Thẩm Vân Nguyệt liếc bà chủ họ Bành một cái.
Bà là rõ chuyện, chỉ lo cho con một chu đáo.
Chiều đến, nhóm tìm thức ăn mới trở về. A Tứ cùng mấy cũng kiếm con mồi lớn nào.
A Tứ từ rừng về với hai con chuột đồng và ít hạt dẻ.
Thẩm Vân Nguyệt dám ăn chuột đồng, hỏi ý đem đổi lấy đồng tiền với nhà họ Lỗ.
Khi đang tuyệt vọng, chỉ đủ ăn bữa bốn phần no, thì mưa cũng ngớt hẳn.
Họ ở quán xe sáu ngày, tranh thủ lên đường, thì kịp đến Thạch Hàn Châu đúng hạn.
Mấy tên sai dịch mặt lạnh ngắt, nhất là tên ria mép tám chữ vài ngày về còn sưng một bên mặt như tát, đủ thấy ai đ.á.n.h mà nhịn.
“Lên đường thôi.”
Giọng già vang từ nhà bên cạnh:
“ dịch, các còn thiếu ba đó.” Ông lưng gù lê chân bước tới.
Phía ông là Hương Linh, Chu Anh và như mẫu phi ba .
Thẩm Vân Nguyệt cảm thấy ba khỏi bệnh quá nhanh.
Vết sẹo mặt Bành Sẹo khẽ động.
“Nhanh mà đội, mau lên đường.”
Hương Linh lưu luyến ông lưng gù, ông chỉ vẫy tay, ngoảnh thêm. Cô gọi:
“Sư phụ…”
Cô còn đeo gùi, mặc dày hơn Chu Anh và như mẫu phi.
“Đi thôi, duyên sẽ gặp .”
Ông lưng gù càng thêm âm u, sang với Thẩm Vân Nguyệt, hé răng vàng ố:
“Con đồ ?”
Thẩm Vân Nguyệt khinh bỉ phun một tiếng:
“Ông tư cách sư phụ .”
Nói xong, cô bước .
Ông lưng gù đó khà khà quái dị:
“Đứa phản nghịch , ngày tháo xương con dây chuyền đeo cả ngày.
Xem con còn dám tư cách nữa nhé?”
Phó Huyền Hành động tai, mở rèm xe, lạnh lùng liếc ông một cái.
Anh cũng phun một tiếng khinh bỉ.
Phó Huyền Hành ghi nhớ ông lưng gù trong lòng, thầm nghĩ ngày nào đó sẽ bắt ông đeo dây chuyền từ… chính xương .
Mọi lên đường, nhận đường khó khăn hơn nhiều.
Đi gần nửa tiếng mới tới đường quan lộ. Nước đọng sâu đường.
Bùn lạnh còn đóng băng thành lớp cát.
Bành Sẹo xót xa vuốt cổ ngựa, nhẹ giọng:
“Mày vất vả , theo băng rừng lội suối.”
Hắn liếc thấy chậm, phang roi xuống:
“Mấy đồ phế vật! Nhanh lên cho tao!”
Giọng dữ tợn vang lên:
“Khỉ , với ! Ai còn chậm chạp, đến chỗ nghỉ tao cho xem màn lột da!”
Giọng lạnh như băng khiến rùng .
Trong xe, Phó Huyền Hành mỉm , tay vuốt nhẹ áo choàng:
“Bành sai dịch đúng là thú vị. Chỉ tay nghề ? Có mỏng như cánh ve, mà lột cả tấm ?”
Ông lão họ Thẩm:…
Phó Huyền Đình:… Cô thấy Thẩm Vân Nguyệt dễ thương hơn nhiều.
Lưu Phi Phi:… Cảm thấy đứa con trong bụng cô nãy đá mạnh giờ yên lặng hẳn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tich-thu-gia-san-luu-day-bien-ai-quet-sach-kho-bau-hoang-gia-lam-giau-phat-tai/chuong-80-co-ngay-tao-thao-xuong-may-lam-thanh-day-chuyen-deo-ca-ngay.html.]
Không ai dám lên tiếng, nhưng bước chân nhanh hơn hẳn.
Trên đường, họ gặp ít xác nổi trong vũng nước; cầm gậy khều sang một bên tiếp tục .
Cũng nửa chôn vùi trong bùn, phần ngoài ngâm đến biến dạng.
Dù là mùa đông, xác vẫn bắt đầu thối rữa, khiến Thẩm Vân Nguyệt lo ngại thể phát sinh dịch bệnh nhưng chuyện cô thể can thiệp bằng lời là đổi .
Trong lòng cô chợt nảy ý dự trữ thêm thảo dược. Trong gian còn khá nhiều thuốc, lẽ chuẩn kỹ hơn.
Chiều mới tới chỗ nghỉ tạm.
Một đói đến mức bóc vỏ cây ăn; đào rễ cỏ để nhai cho đỡ đói.
Thẩm Vân Nguyệt lặng lẽ phát cho mỗi một cái bánh bao; ai hỏi bánh từ , họ đều ăn vụng, sợ phát hiện.
Hương Linh vẫn bám sát như mẫu phi, đôi mắt xảo quyệt của cô hiện hai vệt đỏ kỳ quái, đỏ như xuyên suốt cả nhãn cầu.
Khi cô khẽ , mắt còn lắc lư chầm chậm khiến như mẫu phi mà tưởng như tim ngừng đập, tay ôm chặt Văn nhi run rẩy.
Cô bỗng thấy hối hận một cách mơ hồ, tự nhủ nên đuổi Hương Linh đêm mưa, để cô cơ may như .
“Như chị, chị đang nghĩ gì đấy?” Hương Linh móc một cái bánh ngô từ gùi, c.ắ.n một miếng thật to, nhai thích thú.
“Không nghĩ gì cả.”
Lần đầu tiên như mẫu phi dám giành bánh của cô .
Văn nhi còn là đứa trẻ, chẳng hiểu chuyện, với tay định giật cái bánh: “Xấu xa! Của con.”
Hương Linh bẻ nửa cái cho bé, dịu dàng : “An nhi ngoan nhé.”
Bé Văn cầm bánh c.ắ.n một miếng, líu nhíu rõ: “Mẹ, đ.á.n.h .”
Như mẫu phi mắng, nhưng dám.
Tất cả chuyện gọn trong tầm mắt Thẩm Vân Nguyệt. Cô bỗng thấy ưa Hương Linh hiện tại, thì thầm dặn Ảnh Phong:
“Ảnh Phong, kéo xe tránh xa mấy Hương Linh .”
“Vâng.”
Ảnh Phong cũng cảm thấy điều gì đó .
Chút nữa tráng hết thì tiếng roi vang lên, tiếp tục hành trình.
Hương Linh cố tình lùi bước, bắt kịp và gần Thẩm Vân Nguyệt hơn.
Thẩm Vân Nguyệt liếc cô một cái, hề khách khí, giọng lạnh:
“Cô tìm cái c.h.ế.t thì tới đây , giống bọn họ sợ mấy trò ma quỷ của cô.”
Hương Linh rụt , sợ hãi. Nhỏ giọng giải thích:
“Thẩm cô nương, là thích cô nhất, cô cứ ghét mãi ?”
“Cút .”
Thẩm Vân Nguyệt lấy gậy vung, vẩy bùn sang phía cô, bùn tóe lên áo Hương Linh.
Hương Linh bước vài bước, , nhưng ánh mắt hạ xuống lạnh ngắt.
Hóa những lời của cô thỉnh thoảng cho chỉ là trò đùa với ch.ó mèo.
Đôi mắt Hương Linh đỏ rực, khi ngẩng lên thu hết hận ý, bằng một vẻ lạ lùng bàng hoàng khiến gì.
Vệt đỏ trong mắt cô tăng sự mê hoặc, kết hợp với áo vải thô một nét gì đó quyến rũ kỳ lạ khiến tên ria mép tám chữ lòng đảo điên, hối tiếc bỏ lỡ bấy lâu, khiến cô nàng chịu nhiều khổ.
“Cô nương nhà họ Bành, lên xe nghỉ một lát ?”
Tên ria mép ngại ngùng đặt câu.
Hương Linh mím môi, khẽ , lắc đầu: “Quan chủ ơi, thích cưỡi ngựa hơn.”
Tên ria mép vuốt cằm, nở nụ đầy ý tứ: “Cưỡi ngựa cũng , để hạ nhân dạy cô cách.”
“Vậy cảm ơn quan chủ.”
Hương Linh nhướn mắt, vệt đỏ nơi khóe mắt như sống , thật sự quyến rũ đến nao lòng.
Tên màng gì nữa, nắm lấy tay cô, kéo cô lên ngựa.
Hương Linh thét một tiếng, ngoặt đối diện tên lưng ngựa. Giọng nhỏ mềm rót tai tên : “Quan chủ…”
Tên như mềm , mê mẩn.
Chu Anh và Lục Hổ đường, giờ Chu Anh tàn nhan che mặt bằng khăn đen. Thấy cảnh đó, cô nhịn mà lầm bầm: “Quỷ quyệt.”
Như mẫu phi ôm Văn nhi, trong lòng linh cảm điều chẳng lành, lặng lẽ tiến đến Chu Anh, giọng độc mồm: “Chu Anh, cô mất chỗ dựa .”
“Phì, cô hơn chỗ nào? Hương Linh sẽ trừng trị cô .” Chu Anh chế giễu.
Như mẫu phi lôi kéo giúp , nén giận hỏi nhỏ: “Cô chịu nổi Hương Linh hơn cô ?”
Chu Anh khổ: “Tao chỉ cần cô sống như con ch.ó bỏ, chính cô hại tao, còn mong cùng chiến tuyến?”
Cô kéo Lục Hổ về phía . Lục Hổ nắm một viên sỏi, ném mạnh Văn nhi trong vòng tay như mẫu phi.
Văn nhi lập tức thét xé ruột xé gan.
Trên lưng ngựa, Hương Linh khẽ hé mắt, giọng mị hoặc thổi một tai tên ria mép:
“Quan chủ, tiếng con nhỏ kìa lắm, nếu lấy cây tre nhỏ đ.á.n.h chân nó, tiếng kêu đó chẳng như thiên nhạc ?”
Tên say sưa: “Đến nơi , cứ theo em .”
Hương Linh giơ ngón trỏ lên môi, nở một nụ dịu dàng.
Những hành động khiến như mẫu phi sợ đến run rẩy, trong lòng hoảng loạn lý do.