Tịch thu gia sản, lưu đày biên ải – Quét sạch kho báu hoàng gia, làm giàu phát tài - Chương 79: Tự sinh tự diệt, xem số mệnh từng người
Cập nhật lúc: 2025-10-12 02:36:11
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lão gia Lỗ hiểu rõ ý tứ của Thẩm Vân Nguyệt. Ông khẽ siết chặt hai viên kẹo trong lòng bàn tay, kỹ những đoạn nhang trong túi vải.
“Đoạn nhang ngải cứu thật , đa tạ tấm lòng hảo tâm của cô Thẩm!”
Gương mặt già nua đầy nếp nhăn của ông lóe lên nụ nhẹ nhàng.
Nói xong, ông về chỗ nhà họ Lỗ.
Gia đình Bùi và họ Lỗ ít tiếp xúc với , ngoài cô dâu nhỏ cố tình gây chuyện chọc tức.
Còn chẳng ai gì thêm.
Lần cũng đến xin ít đoạn nhang ngải cứu.
Ngoài phòng lớn mà Thẩm Vân Nguyệt đang ở, còn khá nhiều sống trong một phòng lớn khác.
Lão gia Lỗ chia nửa nhang , bảo nhà mang sang phòng lớn bên .
Cuối cùng nhà họ Hà cũng tới nhận.
Thẩm Vân Nguyệt khó xử, chỉ nhẹ nhàng liếc mắt Hà Lộ Thương một cái.
Cô nhíu mày, mỉm nhẹ sang với phụ nữ mặt:
“Chị dâu , khi dùng nhang nhớ cẩn thận. Nếu kẻ bất nhân bất nghĩa nào đầu độc c.h.ế.t, đừng đổ tội cho đấy nhé.”
Cô dâu nhỏ hiểu rõ Thẩm Vân Nguyệt đang bóng gió, liền vội theo:
“Cô Thẩm đùa . Mọi đều dùng nhang của cô mà chẳng , thể trách cô vì vài cá nhân chứ?
Người tự sai đường, đổ cho khác .”
Cô hai tay nhận đoạn nhang, nhẹ nhàng cúi đầu cảm ơn rời .
Hà Lộ Thương tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Nếu ánh mắt g.i.ế.c , chắc cô xé xác Thẩm Vân Nguyệt hàng nghìn .
Phát nhang xong, Thẩm Vân Nguyệt xuống bên cạnh Phó Huyền Hành.
Có mấy chậu than hồng, trong phòng lập tức ấm áp hẳn lên.
Mùi ẩm mốc hôi thối cũng hun bớt nhiều.
Có ở cửa há miệng hứng nước mưa uống, Thẩm Vân Nguyệt nhắc nhở:
“Vẫn nên bếp đun nước mà uống! Trời đông thế uống nước sống dễ sinh bệnh lắm.”
Người phụ nữ đầu , gương mặt thanh tú gầy đến biến dạng.
“Cô Thẩm… chỗ t.h.u.ố.c thảo cô nấu, thể cho chúng một ít ?”
Cô Thẩm Vân Nguyệt đầy mong đợi còn hơn là t.h.u.ố.c mà uống.
Thẩm Vân Nguyệt nghĩ ngợi. Đợt mưa lớn còn nghiêm trọng hơn , cô cũng đều ngã bệnh. Một khi xảy chuyện, nhà họ Thẩm cũng khó tránh liên lụy.
Nghĩ một lát, cô thở dài:
“Được. Thế nhé, lúc ở trấn Minh Phong mua t.h.u.ố.c thương hàn, còn sót mấy thang. Ta cho các , cùng nấu thành nước uống. Thấy thế nào?”
Nghe lời cô hỏi, trong gian đại phòng đều vui mừng.
Mấy ngày mưa dầm khiến họ chán nản tuyệt vọng, càng khó sống sót.
“Được, cảm ơn cô Thẩm.”
“Đừng cảm ơn . Ta chỉ c.h.ế.t ở đây thôi.” Thẩm Vân Nguyệt cũng mong báo đáp, cô chỉ .
Còn về những thứ khác, dù trong gian lương thực cô cũng lấy cứu họ đạo lý “cho một đấu là ân, cho mười đấu là thù” cô hiểu quá rõ.
Lúc , con Khỉ đợi Bành Sẹo lệnh tới Thẩm Vân Nguyệt:
“Cô Thẩm, đưa t.h.u.ố.c phong hàn cho . tìm mấy nấu và chia thuốc.”
“Làm phiền quan sai .”
Thẩm Vân Nguyệt lấy từ tay nải mấy gói t.h.u.ố.c bọc kỹ.
Con Khỉ qua, :
“Vẫn là cô Thẩm nghĩ chu . Khi ở trấn Minh Phong chúng chỉ nghĩ tới ăn no, ngờ tới trời mưa tuyết cần t.h.u.ố.c phong hàn.”
Người nhà họ Thẩm: …
Họ đều nghĩ tới việc , dọc đường đều là Thẩm Vân Nguyệt lo liệu.
Tựa như thành thói quen.
Đến thị trấn cũng chẳng còn tâm trí nghĩ gì khác.
Ngay cả Lưu Hiểu Vân cũng tự nhiên coi Thẩm Vân Nguyệt như chỗ dựa. Lương thực cho Thư Bảo đều do Thẩm Vân Nguyệt sắp xếp.
Cô xuống gian đại phòng, tay cầm mấy miếng tã tích góp .
“Đại tẩu, giúp nướng mấy miếng tã khô lò than. giặt ít tã đây.”
Mạc Dĩ Nhiên cũng theo xuống:
“Cô cứ , ở đây .”
Thẩm Lư Thị xoa xoa lưng mỏi cũng xuống:
“Hiểu Vân , cùng cô.”
“Đa tạ nhị tẩu.” Lưu Hiểu Vân khách sáo, hai bê chậu gỗ ngoài.
Phó Huyền Đình thẫn thờ giường.
Trong lòng nàng hoang mang, hết lương thực mà ngoài trời vẫn mưa như trút, nàng cảm nhận sự mong manh của sinh mệnh.
Nàng mấp máy môi, giọng khàn khàn:
“Tẩu tẩu, việc gì giao cho ?”
“Muội giúp nướng tã .” Thẩm Vân Nguyệt phân công nàng hỗ trợ Mạc Dĩ Nhiên.
Do dự một chút, Phó Huyền Đình vẫn c.ắ.n răng giúp nướng tã.
Nàng sợ việc sẽ bỏ rơi.
Bên , Bành Sẹo cùng mấy sắc mặt nghiêm trọng, màn mưa ngoài cửa mà bàn tán:
“Làm bây giờ? Nếu còn mưa ba năm ngày nữa, chắc c.h.ế.t mất một nửa .” Lão Hoàng ngậm cọng cỏ thở dài.
Tên ria mép tám chữ bình thường thích trêu ghẹo cũng mất hết hứng, giờ giữa họ nghĩ kế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tich-thu-gia-san-luu-day-bien-ai-quet-sach-kho-bau-hoang-gia-lam-giau-phat-tai/chuong-79-tu-sinh-tu-diet-xem-so-menh-tung-nguoi.html.]
“Trang trại gần nhất nghèo rớt mồng tơi, chuột qua cũng dân làng bắt ăn, đừng mong tới đó đổi lương thực.”
“Vậy khởi hành?” Ria mép tám chữ hỏi.
Nhắc tới khởi hành, ai nấy đều im lặng. Trời thế mà chỉ con đường c.h.ế.t.
“Thôi, ai tự ngoài tìm đồ ăn thì tìm. Sống c.h.ế.t tùy , xem ai phúc phần.”
Mấy lão sai dịch mỗi một ý.
Bành Sẹo nghĩ nghĩ, khóe môi nhếch:
“Vào rừng bới rễ cỏ, bóc vỏ cây, kiểu gì cũng cái bỏ bụng. Qua mấy ngày là .”
Nghe đám sai dịch bàn bạc, đều chua xót trong lòng.
Vốn mỗi hai cái bánh ngô giờ cũng còn.
Còn tự tìm cái ăn.
Bên nhà Lỗ, lão gia Lỗ chủ gia Lỗ, hạ quyết tâm:
“Chúng mang vài ngoài tìm đồ ăn .”
Chủ gia Lỗ cúi đầu trầm ngâm, chỉ mấy ngẩng lên :
“Các ngươi cẩn thận. Mặc áo tơi dày nhất của nhà, an trở về.” Ông còn vài tùy tùng trung thành cùng, dặn:
“Bảo La Vượng cùng các ngươi.”
“Vâng.” Lão gia Lỗ đáp.
Ông qua chỗ nhà họ Thẩm:
“Tiểu nha đầu, nhà các ngươi ngoài tìm đồ ăn ?”
“Lão gia, lát nữa A Tứ thúc cũng sẽ .”
“Ta cũng .” Thẩm Từ Thông từ giường lớn xuống, xỏ giày.
“Vân Nguyệt, đại bá cũng nên gì đó .”
Thẩm Chu Thị lo lắng nhăn mày, “ con chẳng chút sức lực nào, rừng đây?”
Thẩm Từ Thông nghiêm túc dài giọng:
“Những lớn tuổi khác trong nhà ai sinh rừng kiếm ăn . Nhà đến cô Vân Nguyệt một cô gái mới lớn còn đào khoai rừng, nếu gánh vác, e là đất mặt mũi Từ Hiên.”
Lời của khiến mấy trong nhà đại phuờng họ Thẩm lập tức ngượng ngùng.
“Đại bá!”
“Vân Nguyệt, đừng khuyên , đại bá ngại quá.”
“Không , khuyên . Anh mặc áo khoác dày , mang theo d.a.o găm với bật lửa.” Thẩm Vân Nguyệt đưa cho bật lửa cùng một túi vải chống nước nhỏ.
Còn hai ống tre.
Một ống đựng nước ngọt, một ống đựng rượu trắng.
Đồ chuẩn cho Thẩm Từ Thông ít, chỉ hy vọng gặp chuyện gì cũng thể bình an trở về, đồng thời mất tinh thần của .
Thẩm Từ Thông đáp một tiếng.
Thẩm đại lão gia vội cởi chiếc áo khoác của :
“Lão đại, mặc áo khoác của . Ta ở trong nhà cũng lạnh.”
“Cha, cha cứ mặc .” Thẩm Từ Thông khuôn mặt ngày càng gầy của cha, trong lòng vẫn nỡ.
“Trong nhà bếp than , lát nữa cũng cởi áo khoác.” Thẩm đại lão gia để ý lời , tự cởi áo khoác ném cho .
Những khác cũng tự giác điểm danh ngoài.
Lần ngay cả chủ nhà cũng cử tín , đặc biệt là đàn ông quá 50 tuổi còn sống sót.
Mọi chuẩn xong xuôi.
A Tứ xách thùng gỗ . Anh gì, phát t.h.u.ố.c nước cho trong nhà họ Thẩm uống.
“A Tứ, cùng ngươi rừng tìm đồ ăn.” Thẩm Từ Thông nhận lấy bát thuốc, một uống hết nước t.h.u.ố.c ấm nóng.
Cảm giác ấm lan tỏa trong bụng.
“Đại gia, ngài đợi một chút. đưa thùng gỗ đến chuồng ngựa .”
“Đi .”
Thẩm Từ Thông vui vẻ đáp.
Lúc xuất phát, Khỉ cùng mấy tên sai dịch dẫn đầu.
Họ đảm bảo những còn trở về.
Phong Bố và La Vượng đến gần A Tứ, thầm bàn bạc. Mấy bằng lòng chỉ đào rễ cỏ, bóc vỏ cây.
Mục tiêu của họ là săn bắn.
A Tứ hiểu rõ sức mạnh của sự đoàn kết, trong lúc chỉ đoàn kết mới .
Sau khi ngoài, trong gian đại phòng trở nên yên tĩnh.
Từ trong ngôi nhà tranh thấp đối diện vang lên tiếng kêu la đau đớn liên tiếp.
Nghe kỹ, một phụ nữ nhà Bành cau mày:
“Phu nhân, vẻ giống tiếng của mẫu phi.”
Người đàn bà chủ nhà Bành ngước đầu liếc qua.
“Đừng lo chuyện khác, chỉ cần việc của .”
Người phụ nữ nhỏ tuổi nhíu mày đầy âu lo, nhưng cũng dám gì.
Cô luôn cảm thấy chuyện sắp tới sẽ yên .
Nhìn nhà họ Thẩm, ai cũng giường. So với việc chỉ thể bệt đất như họ, quả thật may mắn hơn nhiều.
Trong lòng bắt đầu bằng lòng.
Cũng quên mất ơn t.h.u.ố.c men của Thẩm Vân Nguyệt, càng nghĩ đến mùi hương ngải cứu trong bếp than cũng là do nhà họ Thẩm cho.
Càng nghĩ càng tức giận, ánh mắt đầy độc khí.
“Lẽ , nhà họ Thẩm cũng nên đổi chỗ .” Cô nghĩ gì thì .