Tịch thu gia sản, lưu đày biên ải – Quét sạch kho báu hoàng gia, làm giàu phát tài - Chương 72: Gặp sạt lở trong rừng núi

Cập nhật lúc: 2025-10-12 02:11:52
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm Vân Nguyệt một tay cầm cây gậy gỗ trượng để leo núi. Đường núi lầy lội khó , giày mưa phủ đầy bùn đất.

Trong rừng chẳng ai đáp lời gọi của Khỉ con.

Lưu Đại Khôi cau mày, lo sợ lời Thẩm cô nương đúng, bọn theo con đường .

Cứ tiến thêm một lúc nữa.

Khỉ con và Tiểu Lục phiên hô gọi, cũng chẳng thấy tiếng động nào.

Chỉ còn vọng tiếng vang của các loài thú trong rừng.

“Lưu Đại Khôi, là bọn nên đường khác?” Tiểu Lục giọng khàn khàn, cổ họng như cháy khô.

Hắn há miệng hứng lấy những giọt mưa rơi, cổ họng ướt át mới cảm thấy dễ chịu hơn.

Lưu Đại Khôi cũng chắc chắn nữa.

Thẩm Vân Nguyệt ngước mắt quanh rừng, một tay dựa cây gậy.

“Đừng , tiếp tục tiến về phía . Con đường chắc chắn sai, chỉ là họ quá sâu bên trong mà thôi.”

Lưu Đại Khôi nàng đầy suy tư.

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ hồng, còn thở hổn hển.

“Tiểu cô nương, ngươi nghỉ một chút ?”

Thẩm Vân Nguyệt lắc đầu từ chối.

“Không cần, nghỉ sẽ nữa. Ta cứ tiếp tục tiến lên.”

Thẩm Vân Nguyệt lau mồ hôi lẫn mưa mặt, nghiến răng kiên cường bước tiếp.

Sự bền bỉ của nàng khiến Lưu Đại Khôi khỏi khâm phục.

Cả nhóm tiếp tục tiến về phía .

Tiếng động nhỏ nhẹ vang lên từ mặt.

Con chim cắt lao tới, vỗ cánh hướng về phía Thẩm Vân Nguyệt, như đang sốt ruột bay .

A Tứ giơ cung lên.

“Chú A Tứ, đừng động thủ. Vạn vật đều linh, nó ác ý với .”

Thẩm Vân Nguyệt kịp ngăn A Tứ .

Mấy khác hiểu.

Nàng chăm chú tiếng động nhỏ, hình như tiếng đó càng lúc càng gần.

“Không . Lũ bùn đá sạt lở!” Nàng , lập tức chạy.

Khỉ con và kịp hỏi thêm, vội vàng đuổi theo như điên.

Lưu Đại Khôi ba thấy lời cô bé, cũng chạy vội theo.

Lưu Đại Khôi chân dài bước nhanh, chẳng mấy chốc vượt lên mặt Thẩm Vân Nguyệt, một tay vác nàng lên chạy.

“Ngươi chân ngắn, chạy đến khi nào chứ?”

Thẩm Vân Nguyệt: ……

Thiết Đầu bất chợt đầu về phía , lập tức hồn bay phách lạc:

“Đại ca! Thật sự là sạt lở bùn đá ! Hỏng bét , hỏng bét !”

Khỉ con tranh thủ liếc một cái, trong lòng vội gọi hết các thần linh khắp trời Nam đất Bắc, cầu họ ban phước phù hộ.

“Chạy nhanh!”

Thẩm Vân Nguyệt chẳng thèm , lao về phía hết sức thể. Nàng tuyệt nhiên xuyên sống thêm một kiếp c.h.ế.t trong lũ bùn đá .

Con chim cắt vỗ cánh đầu, bay sang một bên.

Lưu Đại Khôi một tay vác nàng lên, hai chân nàng vung vẩy giữa trung.

Nàng hét lớn: “Chạy theo chim cắt!”

Mọi vội đổi hướng, chạy theo chim cắt.

Ước gì thêm hai cái chân để chạy nhanh hơn!

Cho đến khi còn tiếng động phía , họ mới dừng .

Thẩm Vân Nguyệt phịch lên tảng đá.

Mở to miệng những cây cổ thụ xa bùn đá phủ kín.

Suýt nữa thì…

Bọn họ cũng đó .

A Tứ mặt tái mét, xổm mặt Thẩm Vân Nguyệt, nãy vẫn còn hoảng sợ.

A Tứ ngượng ngùng :

“ Vân Nguyệt.”

“Chú A Tứ, ngươi , thánh nhân ai cũng hết chuyện.”

Thẩm Vân Nguyệt cố gắng nở một nụ , lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

“Tiểu cô nương, cảm ơn ngươi cứu sống chúng .” Lưu Đại Khôi tựa cây, thở hổn hển.

“Cảm ơn ngươi vác chạy. đừng kéo cổ nữa nhé!” Thẩm Vân Nguyệt cổ, cái cổ áo kéo lên suýt nghẹt thở.

Lưu Đại Khôi ha hả:

“Tiểu cô nương ngươi thật tưởng tượng xa vời. Chuyện đó một thôi là đủ !”

Tiểu Lục mặt tái mét, dài đất chẳng năng gì, để cho mưa rơi lên mặt.

Một hồi lâu mới tỉnh :

“Sống thật tuyệt vời.”

Hai tên giải sai còn cũng chẳng khá hơn là mấy.

Chỉ tên trung niên nhà họ Hà gì, cũng thở gấp.

Lặng lẽ theo sát họ từng bước.

Nhìn sơ qua cũng đó nhẹ công tầm thường, võ công và nhẹ công đều chuyện của A Tứ thể so sánh.

“Chúng trở về thôi. Đoán chắc bọn họ lũ bùn đá cuốn trôi .” Thiết Đầu hoảng hốt sờ đầu hói của , thật c.h.ế.t nơi .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tich-thu-gia-san-luu-day-bien-ai-quet-sach-kho-bau-hoang-gia-lam-giau-phat-tai/chuong-72-gap-sat-lo-trong-rung-nui.html.]

“Chúng thể tiến thêm một đoạn nữa, thêm một nén hương nữa. Nếu thật sự thấy , chúng sẽ về.” Thẩm Vân Nguyệt vẫn còn tiến về phía , chủ yếu là xác định cách tới mỏ bạc.

Lưu Đại Khôi vuốt bộ râu quai nón mà gì.

Khỉ con dĩ nhiên lời Thẩm cô nương, dậy, răng nghiến chặt, hướng về rừng núi âm u mà :

“Thì lời Thẩm cô nương. Ta tin sẽ c.h.ế.t ở trong rừng .”

“Cũng , thôi.”

Lưu Đại Khôi tiếp tục dẫn đường.

Sau bài học , Thẩm Vân Nguyệt cũng lên hàng đầu.

Chưa đến một nén hương, nàng liếc mắt nheo về phía bên trái.

Trong lòng một linh cảm, nơi đó đầy tài khí.

Lưu Đại Khôi phía để ý động tác của nàng, nhưng Thiết Đầu bên cạnh một cái hỏi:

“Thẩm cô nương, ngươi đang ?”

Thẩm Vân Nguyệt thong thả về phía bên mặt, thần bí giải thích:

“Ta đang xem thời tiết thế nào.”

“Ngươi xem ...?”

“Không . trời bất thường thì chắc chắn .” Nàng nhanh chóng ngắt lời , im lặng bước về phía .

Lưu Đại Khôi để ý hành động của nàng.

Khỉ con hô một tiếng:

“Ai đó, chúng ở đây!”

Phía chéo tiếng đáp .

Mọi thở phào nhẹ nhõm.

A Tứ luôn để ý cảnh vật xung quanh, quanh đầy nghi hoặc, thú dữ? Theo lý mà thể như .

Chỗ A Tứ chú ý, Thẩm Vân Nguyệt cũng nhận .

Cả nhóm theo tiếng vọng tiến lên một đoạn.

Ở bên bờ suối nhỏ, họ thấy những .

“Ở đây, ở đây!”

Người phụ nữ vẫy chiếc khăn tay, mặt mũi phủ đầy bùn đất, hòa lẫn với nước mưa, ướt sũng.

Trong giọng run run chút sợ hãi mừng rỡ:

“Ngươi là nhà nào ?”

Thẩm Vân Nguyệt hai tay tạo thành hình loa lớn, gọi to:

“Ngươi là nhà nào ?”

Những tụ tập vách núi sững sờ.

“Có là Thẩm cô nương ?”

đây, chúng đến tìm các .”

Những cảm thấy âm thanh dễ nhất đời chính là câu của Thẩm Vân Nguyệt.

“Thẩm cô nương, các chậm thôi. Sườn núi trơn đấy.”

Những kiếm đồ ăn đều là kẻ coi trọng trong gia tộc, sống c.h.ế.t phó mặc cho trời, ai ngờ lúc vận đổi dời.

A Tứ nhảy xuống .

“Cô Vân Nguyệt, cô cứ yên tâm nhảy xuống.”

Thẩm Vân Nguyệt gọi to về phía A Tứ:

“Chú A Tứ, tránh , tự nhảy xuống.”

Lưu Đại Khôi tiến gần, một tay nhấc bổng Thẩm Vân Nguyệt, ném thẳng xuống cho A Tứ:

“Đỡ lấy.”

A Tứ đưa tay đón Thẩm Vân Nguyệt.

Thẩm Vân Nguyệt: ……

“Ai đó? Có gan thì , đ.á.n.h một trận cho coi!” Thẩm Vân Nguyệt xắn tay áo, hét về phía mấy .

Dáng vẻ chợ búa bất ngờ mấy giật .

Mọi vô thức lùi một bước, chỉ còn nhà họ Hà và Lưu Đại Khôi.

Người nhà họ Hà quanh một cái, cũng lẳng lặng lùi một bước.

Lưu Đại Khôi: ……

“Lưu Đại Khôi! Ngươi xuống đây cho ! Ta đấu với ngươi một trận!”

“Tiểu cô nương, Lưu Đại Khôi đ.á.n.h với đàn bà.”

“Xì. Nếu kẻ g.i.ế.c ngươi, ngươi đ.á.n.h trả ?” Thẩm Vân Nguyệt giận đến bốc lửa, nhảy chồm như gà chọi.

Lưu Đại Khôi xong gãi đầu:

“Ta ngươi g.i.ế.c . Để ngươi đ.á.n.h vài cái nhé?”

Hắn nhảy xuống, đáp ngay bên cạnh Thẩm Vân Nguyệt.

Đưa tay đường hoàng:

“Đến , coi chừng đau tay .”

Thẩm Vân Nguyệt nhấc chân giẫm mạnh lên chân Lưu Đại Khôi:

“Ta cho ngươi ném lung tung nè!”

“Ha ha ha!”

Lưu Đại Khôi lớn, giận gì cả.

Những đang chờ cứu viện chằm chằm.

“Thẩm cô nương, các tới cứu chúng thật ?”

 

Loading...