Tịch thu gia sản, lưu đày biên ải – Quét sạch kho báu hoàng gia, làm giàu phát tài - Chương 7: Bàn tính của người đập vào mặt ta rồi
Cập nhật lúc: 2025-10-07 07:37:01
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngọn roi ngựa quất trúng mấy bên nhà họ Lư, lập tức vang lên tiếng kêu đau đớn t.h.ả.m thiết:
“Ái da! Đừng đ.á.n.h nữa, đừng đ.á.n.h nữa!”
“Gào cái gì mà gào! Tới Hòa Phong Đình còn lời, trói hết !” Tên sai dịch cao lớn vạm vỡ cưỡi ngựa, từ cao xuống đám từng là quý nhân mà ngước .
Phùng dì vẫn chịu thua, trừng mắt với Thẩm Vân Nguyệt:
“Ngươi cho Huyền Đình nhà lên xe . Nó còn là trẻ con mà!”
“Phùng dì, cái trong miệng dì gọi là ‘trẻ con’ còn lớn tuổi hơn con đấy.”
Thẩm Vân Nguyệt lạnh nhạt đáp. Cô thừa bà cam lòng. cam lòng cũng nuốt bụng, nơi chỗ cho bà lên mặt lệnh?
Huống hồ, Phó Huyền Đình còn lớn hơn Thẩm Vân Nguyệt mấy tháng gọi là ‘trẻ con’ quá khiên cưỡng ?
“Đại tỷ, con với Vân Thành đ.á.n.h xe.” Thẩm Vân Phong vung roi, vẻ dáng đ.á.n.h xe, chậm rãi đoàn .
Bị giáng thứ dân đến mấy trăm .
Thẩm Vân Phong và Thẩm Vân Thành hai em đ.á.n.h xe lững thững theo , một là do kỹ năng ngựa chạy nhanh, hai là con ngựa vốn già, cũng chẳng kéo nổi.
Thẩm Vân Nguyệt cũng lên xe. Cô cùng Mạc Dĩ Nhiên và Lưu Tiểu Vân bộ theo .
Trong lòng âm thầm tính toán, nhất định với mấy tên sai nha, cố gắng xoay thêm một chiếc xe ngựa mới .
Phó Huyền Hành nửa trong khoang xe, trải một tấm đệm dày, đắp một chiếc áo choàng lông vịt trời. Trong lòng khỏi cảm thán: tuy nhà họ Thẩm là tân quý thất thế, nhưng khí thế , ắt sẽ tầm thường.
Hắn thích những gia đình sự đoàn kết và sức sống như .
Phía , nhà họ Hà cũng lượt lên đường.
Các gia đình khác cũng đang vội vã lên đường, chỉ họ Hà và họ Lư là xe ngựa, những còn đều bộ.
Chặng đường phía núi cao sông dài, những nam nhân khỏe mạnh đều c.h.é.m đầu. Còn những già yếu phụ nữ trẻ con, sống tới nơi lưu đày còn là điều chắc.
Trên đường
Tiếng than vãn dứt, .
Suốt đời sống ở kinh thành, giờ rời bỏ quê hương, c.h.ế.t nơi đất khách quê , thể lá rụng về cội đó là nỗi đau khó diễn tả.
Mặt trời mùa đông lặn sớm, quá nửa đường thì trời dần tối .
Thẩm Vân Nguyệt bên cạnh xe ngựa, chỉ tiếng bánh xe nghiền nát lá khô chân. Trong tiếng đó còn lẫn tiếng quạ kêu thê lương “quạ… quạ…” như tiễn biệt những kẻ rời xa cố hương.
“Người phía , đến chỗ quan Hoàng thì tiếp tục tìm miếu hoang mà nghỉ. Những còn nghỉ tại bãi đất trống phía .” Một tên sai nha râu quai nón, lông mày nốt ruồi hét lớn.
Ngọn roi trong tay vung lên, xé gió mà rợn .
“Vân Phong, chúng cần tiếp. Nghỉ luôn ở bãi đất trống , tranh thủ tìm chỗ nghỉ ngơi.” Thẩm Vân Nguyệt dấn sâu thêm nữa, tìm miếu hoang thì cũng chỗ mà chen chúc.
Nhiều như , miếu cũng chẳng tới lượt họ ở.
Người chen lấn một cái là đủ đè c.h.ế.t mấy nhà họ Thẩm nhỏ bé .
Nhà họ Thẩm ít việc gì ganh đua? Tranh thủ sống sót mới là điều quan trọng nhất.
“Biết , đại tỷ.” Thẩm Vân Phong đáp lời.
Phùng di nương ôm lấy Phó Huyền Đình, chịu nhượng bộ. Trời đông giá lạnh, nghỉ ngoài trời khác nào chờ c.h.ế.t rét?
Huống chi ngoài hoang dã còn dã thú chẳng lẽ thấy sống sinh lòng từ bi, nhào đến c.ắ.n xé?
“Không thể dừng ở đây! Chúng theo Hoàng sai gia, tìm miếu hoang thì cứ trú tạm cũng !”
“Miếu hoang nhiều thế? Ngươi tưởng mấy trăm con đều chỗ mà chen ?” Thẩm Vân Nguyệt nhắm mắt , giọng đầy khó chịu mà phản bác.
“Vân Nguyệt , chỉ cần con và Huyền Hành đồng ý về cùng đến nhà họ Hà, chúng sẽ theo họ.” Phùng di nương đột nhiên nhớ tới lời đại tẩu họ Hà từng , trong lòng thắp lên chút hy vọng. “Ta thương lượng với nhà họ Hà xong , chỉ đợi hai đứa gật đầu thôi.”
“Phùng di nương, chuyện của , đến lượt quyết định.” Ánh mắt Thẩm Vân Nguyệt lạnh lẽo, “Nhà họ Hà chắc chắn điều kiện gì đó chứ? Hạt bàn tính của ... văng thẳng mặt đó.”
“Muốn chúng hạ nhân cho họ, để thơm lây với họ Hà ?”
Phùng di nương: … Một đứa trẻ mười ba tuổi, lòng sâu đến thế?
Phó Huyền Hành lời nào, chỉ lặng lẽ nghiêng đầu qua cửa sổ xe Thẩm Vân Nguyệt, trong mắt chợt lóe qua một tia mà chính cũng nhận .
Mạc Dĩ Nhiên tức đến nghiến răng, trừng mắt Phùng di nương đàn bà tâm địa độc ác như , thể để tâm can bảo bối của nàng, Vân Nguyệt, nô tỳ cho nhà họ Hà?
Lão gia Thẩm thì tràn đầy cảm khái cháu gái nhà ông tuy nhỏ tuổi nhưng cứng cỏi, dễ bắt nạt!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tich-thu-gia-san-luu-day-bien-ai-quet-sach-kho-bau-hoang-gia-lam-giau-phat-tai/chuong-7-ban-tinh-cua-nguoi-dap-vao-mat-ta-roi.html.]
Xe ngựa lắc lư thêm hai ba dặm nữa, cuối cùng cũng thấy một bãi đất trống.
Nơi cách rừng bạch dương xa, ít lựa chọn dừng chân qua đêm tại đó.
Ai nấy đều hiểu rõ, miếu hoang đủ chỗ. Thay vì chen lấn vô ích, chi bằng sớm rừng kiếm củi, chuẩn nghỉ ngơi thì hơn.
Thẩm Vân Phong đ.á.n.h xe vụng về, con ngựa già cứ chịu lệnh.
Lúc một lão nhân ngang qua tranh thủ nhảy lên xe, nắm lấy tay :
“Giờ con dùng lực đúng chỗ, khí thế. Ngựa là loài linh tính, con sợ nó, nó sẽ bắt nạt con ngay.”
“Đi hướng , đúng , đứa nhỏ lanh lợi lắm!”
Người lão gia qua liền là từng kinh nghiệm đấu ngựa, chỉ trong vài nhịp lái chiếc xa của nhà họ Thẩm luồn một góc khuất. Rồi miệng thở “hự…” nhẹ một tiếng.
Con ngựa già ngoan ngoãn dừng .
Bấy giờ lão mới buông dây cương, bước xuống xe:
“Nhóc con, con tự cho ngựa ăn, tạo mối giao tình với nó. Con là ngựa chiến về hưu, nếu chăm sóc sẽ quý.”
“Cảm ơn ông nội. Không ông quý danh?” Thẩm Vân Phong từ xe bước xuống, vùng cúi chào lão.
“Hahaha… chẳng qua là tên Lư gia già yếu bám trụ sống sót.” Lão bật bi ai, rảo bước rời .
Khi Thẩm Vân Nguyệt đến, thấy ông lão mặc áo vải xám trở về nhà họ Lư. Nhìn dáng chẳng như chủ nhà, giống chi họ phụ cận hơn.
Hơn chục tên sai nha dàn chiếm những chỗ nhất. Một tên cao lớn, vẻ mặt lạnh lùng, hô to:
“Tự rừng hái lương thực! Ta cho các ngươi một nén hương thời gian thôi.”
“Vân Thành, ngươi và Phó Huyền Thăng, Phó Huyền Đình, Phùng dì, nhị thẩm nhặt củi.” Thẩm Vân Nguyệt bước xuống, vị trí nhà khéo đặt ở góc khuất, tránh chọc giận khác.
góc khuất thì lạnh. Phải nhóm hai bếp lửa. Có lều trại, nhưng tiện bày lúc .
“Vân Phong, con cho ngựa ăn .” Thẩm Vân Nguyệt lấy từ gian một nắm thức ăn, trộn với cỏ khô cho ngựa.
Con ngựa già chăm như ngọc, thức ăn từ trong gian bổ dưỡng nhất.
“Ta với xem chỗ nào ao?” Phùng dì thấy cô tiểu thư nhỏ phân công việc liền lộ vẻ bất mãn.
Bà vốn từng việc gì. “Ta nhặt củi. Huyền Đình là con gái, thể những việc thấp hèn.” Phùng dì bên ngoài xe, chân bịn rịn vì rét, gầm giọng: mắt như cánh phượng thể hiện sự khinh bỉ, “Ngày thường phục vụ, ngươi dám bắt chúng việc bỉ ổi?”
Thẩm Vân Nguyệt tay cầm cây gỗ, gõ mạnh xuống đất:
“Ai mà chẳng từng mấy nha tì hầu hạ? Ngươi đừng tưởng ở kinh thành. Phùng dì, đừng mơ tưởng hão. Hiện giờ ngươi chỉ là thường dân, hơn kẻ hầu chút ít thôi.”
Mạc Dĩ Nhiên sợ đến dám thở, con gái bà từ bao giờ mạnh mẽ đến ? Dám đối đáp Phùng Tiểu Ngọc?
“Nếu ngươi cũng . Đêm đến ăn cơm thì ngươi , sưởi ấm thì ngươi né qua.” Thẩm Vân Nguyệt gia đình phục dịch cho họ.
Những tứ tung dựa dẫm? Không đời nào.
Phó Huyền Hành cách nào giúp nhiều. Hai khỏe mạnh mà chỉ nhàn hạ mà chờ ăn uống mơ đấy.
Thẩm Vân Phong xe lấy ít rơm trải một cây bạch dương cỡ nửa tay, lấy đệm .
Thẩm Từ Thông lên xe, mang Phó Huyền Hành xuống đặt lên tấm đệm.
Thẩm Vân Phong chạy :
“Anh rể, lên đệm cho ấm. Chúng em nhặt củi , trông xe nhé.”
Từ khi phủ Thẩm xảy biến cố, Thẩm Vân Phong mới chín tuổi và Thẩm Vân Thành tám tuổi bỗng lớn lên nhanh. Hai đứa nhỏ tự cho là nam nhân trong nhà, cứng cỏi gánh vác gánh nặng gia đình.
“Vân Chính, qua chỗ đây.” Phó Huyền Hành gật đầu, một thể yếu gì , chỉ thể chăm sóc Phó Huyền Đình nhỏ tuổi hơn.
Phó Huyền Thăng cũng chạy về phía Thẩm Vân Chính.
“Nhị thẩm, chị cho Thư Bảo đặt chỗ giúp.” Phó Huyền Hành do dự một chút quyết định về Lưu Tiểu Vân.
Lưu Tiểu Vân dám giao đứa con ba tháng tuổi cho ôm.
“Không cần. Con chăm sóc thể trạng, mẫu sẽ giúp trông Thư Bảo.” Lưu Tiểu Vân trao đứa bé cho lão phu nhân ôm.
Lão gia Thẩm lặng lẽ bước rừng nhặt củi, lời nào. Lão cũng góp sức. Đại lão gia Thẩm thấy em trai tiến rừng, cũng từ từ theo .
Phùng Tiểu Ngọc c.ắ.n môi nhưng cuối cùng vẫn theo. Bà tin Thẩm Vân Nguyệt dám để con bà đói. Bà kéo tay Phó Huyền Đình chạy về phía họ Hà để tìm than trách. “Cô tiểu thư độc ác quá, tìm cách trừng trị.”
Thẩm Vân Nguyệt từ xe lấy một cái xô gỗ mấy thứ khi mua xe mua thêm. Dùng mấy chục đồng đồng, những vật dụng mang theo đường tiện.