Tịch thu gia sản, lưu đày biên ải – Quét sạch kho báu hoàng gia, làm giàu phát tài - Chương 66
Cập nhật lúc: 2025-10-11 14:04:03
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Vân Nguyệt đưa tay sờ lên nắm đ.ấ.m của , ngứa đ.á.n.h .
Phó huyền hành thấy cơn giận trong mắt cô dần dịu xuống, khóe mày khẽ nhếch lên một nụ .
“Được, cho em cắn.”
“Hừ.”
Thẩm Vân Nguyệt lạnh lùng khinh thường một tiếng.
trong xe bỗng nhiên nhận họ đang ở trong khoang xe ngựa.
Vài vị trưởng bối của nhà họ Thẩm cũng đang mặt, may mà ai thấy hành động mật của họ.
Không khí vẫn trở nên chút lúng túng.
“Anh lo dưỡng bệnh cho , đừng suy nghĩ mấy chuyện vớ vẩn đó nữa.”
Thẩm Vân Nguyệt hùng hổ xong, liền vén rèm xe bước ngoài.
Phó huyền hành nhắm mắt , dám lên tiếng, nhưng trong lòng thì từng đợt sóng gợn xao động một cảm giác kỳ lạ từng .
Trong lòng dấy lên từng cơn rung động, một cảm giác lạ lẫm mà nay từng .
Anh hiểu Thẩm Vân Nguyệt bước tim .
Và… thể bước nữa.
Đoàn tiếp tục nửa chặng đường.
Bầu trời bắt đầu âm u, nặng trĩu.
Mọi thấy thời tiết như ,
trong lòng tê dại, hoảng sợ.
Giữa mùa đông rét buốt mà còn mưa xối ướt , cũng chỉ còn trông xem Diêm Vương thu hồn ai.
Sau hai trận mưa, hơn chục c.h.ế.t.
Thẩm Vân Nguyệt cũng để ý thấy luồng gió lạnh mang theo ẩm và bụi cát lùa tới.
Cô lập tức dặn dò nhà họ Thẩm đang bộ:
“Mọi mau mặc áo tơi .”
Thẩm Vân Nguyệt tự khoác lên một chiếc áo tơi từ lông vịt trời, những khác cũng vội vàng theo.
ai cũng áo tơi để mặc.
Người nhà họ Thẩm dùng vải dầu và cỏ tranh may thành áo tơi, chắn mưa giữ ấm .
Người nhà khác thì chỉ dùng cỏ tranh bện thành áo tơi, tuy đơn sơ nhưng cũng tác dụng giữ ấm và tránh mưa.
Nhân lúc trời đổ mưa lớn, Thẩm Vân Nguyệt đổi sang đôi giày mưa, vung vẩy cánh tay, bộ dạng mặc dày như một con gấu.
Bọn mặt sẹo cũng lầu bầu c.h.ử.i rủa trong lúc khoác áo tơi lên, trời mây vần vũ cũng cơn mưa sẽ nhỏ.
Cho dù bọn họ thể tiếp tục hành trình, thì ngựa của họ cũng thể mãi trong mưa như thế.
Những tên sai dịch quý ngựa, hao tổn chút nào.
Bành mặt sẹo nhíu mày, ngẩng đầu bầu trời xám xịt mù mịt phía , :
“Lão Hoàng, xem thời tiết .”
“Tìm chỗ nào trú mưa thôi.”
Lão Hoàng đầu vàng nhấp một ngụm rượu nóng, lầu bầu:
“Mẹ kiếp, ngày nào cũng thế , đến bao giờ mới tới Thạch Hàn Châu nữa?”
Một tên sai dịch khác hô lên:
“Tết năm nay đừng mong về nhà. Chắc chắn đón đường thôi.”
Vừa nhắc đến chuyện Tết, cả đoàn bỗng im bặt.
Lúc , gã râu mép hình chữ bát vung roi, đập mạnh bên cạnh, tức giận mắng:
“Đều tại bọn mày! Nếu vì tụi mày, ông đây giờ chắc đang vui vẻ trong kỹ viện !”
Có sợ hãi cầu xin:
“Quan gia, tha mạng a…”
“Quan gia, chúng cũng chỉ là liên lụy từ phủ Thái tử phế mà thôi…”
Gã râu mép hình chữ bát liền mắng to:
“Ngươi đang lừa ông ? Chuyện cứu trợ nạn châu chấu, do các ngươi và nhà họ Hà chủ trì ?”
Vừa dứt lời, mấy bên lập tức câm như hến, ai dám hé miệng.
Thẩm Vân Nguyệt lạnh lùng liếc là một vợ dòng chính của nhà họ Bùi. Xem nhà họ Bùi cũng hưởng lợi ít trong vụ .
Nhà họ Bùi vốn dĩ giờ luôn im lặng tiếng, lúc thể yên nữa.
Thảm Vân Nguyệt đưa tay xoa xoa nắm đấm, cảm thấy ngứa ngáy tay chân, đ.á.n.h một trận cho hả.
Cả đoàn tiếp tục thêm chừng hai mươi dặm nữa.
Phía là một quán trọ lớn dành cho xe ngựa.
Nơi thuộc về bất kỳ thôn xóm nào, chủ yếu là trạm dừng chân cho những thương nhân qua nơi đây.
Những hạt mưa to như hạt đậu bắt đầu rơi xuống.
Gã mặt sẹo Bành liền hô lớn, gọi nhanh chóng trọ tránh mưa.
Thảm Vân Nguyệt len lỏi luồn lách về phía , chẳng mấy chốc chen lên hàng đầu.
Cô đưa cho gã mặt sẹo Bành một miếng bạc vụn:
“ gia, cho bọn một căn phòng khá khá một chút.”
Gã mặt sẹo lắc đầu:
“Không . Quán trọ lớn là phòng ngủ tập thể, mỗi phòng nhét đến hai trăm . Ai kiếm chỗ thì trải chiếu giữa lối thôi.”
Gã cân nhắc miếng bạc nhanh chóng nhét tay áo.
“Phòng ở ?” Thảm Vân Nguyệt hỏi ngay.
Cô một năng lực trời ban trong việc tranh chỗ , phản xạ cực nhanh.
“Phòng treo bảng 'May Mắn' ở cửa đó. Còn phòng 'Như Ý' nữa, nhưng phòng đó thì dột mưa.” Gã mặt sẹo dứt lời.
Vèo một tiếng, Thẩm Vân Nguyệt phóng như tên bắn.
Thẩm Từ Thông và Thẩm Vân Phong cũng lao tới.
Những phía vẫn tình hình bên trong quán trọ lớn, cứ tưởng chỉ cần bỏ chút bạc là sẽ chỗ ở tử tế.
Đặc biệt là nhà họ Hà, càng vội chút nào.
Nhị lão phu nhân họ Hà và nhị di mẫu mới một khoản bạc, đang đắc ý.
Thấy Thẩm Vân Nguyệt chẳng màng sống c.h.ế.t mà lao thẳng lên phía , Đại lão phu nhân họ Hà khinh, khóe miệng mang theo sự mỉa mai:
“Nhà họ Thẩm mà con gái, đúng là chẳng nên trò trống gì. Không như nhà Lộ Dao, thật nở mày nở mặt. Suốt cả chặng đường , nhờ bạc của Lộ Dao mà nhà họ Hà chúng đỡ khổ bao.”
Mấy ông lão còn gật gù đồng tình, vuốt râu chiều đắc ý.
Cũng nhờ mối quan hệ với Hà Lộ Dao, nhị di mẫu nhà họ Hà mới cho phép lên xe ngựa.
Mấy con dâu cùng vai vế với nhị di mẫu họ Hà trong lòng thì ghen tỵ nhưng bó tay gì .
Ai bảo bà một đứa con gái xuất sắc, bây giờ đang sủng ái, còn con gái nhà họ thì cũng coi như quân cờ gả nơi khác...
bản lĩnh, đến giờ chỉ sợ ngay cả cũng giữ nổi.
Nhị di mẫu họ Hà đắc ý toe toét, lông mày mắt mũi đều lộ vẻ kiêu căng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tich-thu-gia-san-luu-day-bien-ai-quet-sach-kho-bau-hoang-gia-lam-giau-phat-tai/chuong-66.html.]
“Đại tẩu đúng lắm!”
Thẩm Vân Nguyệt thì chẳng buồn quan tâm đám phía đang nghĩ gì.
Cô đến phòng đại sảnh "Vận May", ánh mắt nhanh chóng đảo quanh một vòng.
Đây là một căn phòng hình chữ nhật dài, trông như kho chứa hàng cũ cải tạo .
Mục tiêu của cô là khu vực phía , gần cửa thông sân, thuận tiện .
Cô lao nhanh tới chiếm ngay một chỗ đủ cho 30 , dọn sạch chỗ đó.
Rút hết đám rơm cũ , chuẩn sắp xếp .
Một cơn bụi bay lên cuốn theo rơm rạ.
Trên đó là những tấm đệm ẩm ướt, bốc mùi mốc, cô dùng hai ngón tay nhấc lên ném xuống đất.
A Tứ lưng vác đầy rơm rạ, tay còn xách thêm hai bó rơm lao trong.
Phía , Thẩm Từ Thông và Thẩm Vân Phong cũng mang rơm rạ chạy theo.
“Đại tỷ, phía nhiều chạy tới .”
“Vân Phong, lên .”
Thảm Vân Nguyệt nhanh chóng trải rơm .
A Tứ tay thoăn thoắt hơn, hai cùng trải kín rơm ở góc phòng.
Ảnh Phong bế theo hai chiếc đệm bước .
“Vân Nguyệt, bốc đồ xe ngựa xuống đây.” Nói xong, Ảnh Phong lao ngoài qua cửa sổ như một cơn gió.
Cửa đông nghịt chen lấn, ùn ùn tiến trong.
Người nhà họ Bùi và họ Bành chen lấn , cũng một họ Lỗ chen .
Lúc chẳng ai còn nghĩ đến chuyện các thành viên trong một gia tộc ở cùng .
Mọi đều theo nguyên tắc “ai đến , đó chỗ”.
Những thấy Thảm Vân Nguyệt và các như Thẩm Từ Thông, Thảm Vân Nguyệt đang nền giường lớn sắp xếp gọn gàng.
Người họ Bành chen sát bên cạnh.
Có nhặt đống rơm rạ và đệm mà Thảm Vân Nguyệt để đất lên.
“Của nhà Thẩm đấy. Mấy chen sang một bên , chỗ đều các chiếm hết .”
Một bà già nhà họ Bành thốt lên kèm theo tiếng lè lưỡi tHồm thuồng.
“Ai bảo mấy chạy chậm thế? Chậm hơn nữa thì ngủ đất luôn nhé.”
Thảm Vân Nguyệt chẳng ý định nhường nhịn ai.
Tất cả nhà Thẩm đều bên trong.
A Tứ mở cửa , bế Phó Huyền Hành bước . Đặt lên giường, Thẩam Vân Nguyệt tiện tay lấy chiếc áo choàng phủ lên .
Bên trong chiếc áo choàng, thêm một chiếc áo lông sói phủ lên .
Đợi đến khi họ Hà chậm rãi bước tới.
Ai cũng há hốc mồm.
Ngay cả các lính phu cũng ngủ chung giường lớn.
Huống chi là họ?
“Cháu ơi, với chủ quán linh động chút . Chúng bỏ tiền , thể thuê một phòng hơn ?”
Ông râu chữ bát thổi phì phì, mắt trợn lên quát:
“Ông nghĩ ngủ chung với mấy trong một phòng ? Quán trọ chỉ tổng cộng ba phòng, mỗi phòng chứa hai trăm .”
“Phòng nhất thì ở .”
Ông lão họ Hà thấy ở, trong lòng nghĩ thầm, đuổi họ là .
Chỉ cần tiền đầy đủ, chỗ ở thể đổi .
Ông rõ ý với ông râu chữ bát.
Ông râu chữ bát xoa râu suy nghĩ.
Bên cạnh vài đàn ông to lớn bước , nhạo:
“Các lấy bao nhiêu bạc để đổi với chúng ? Nếu trả ít, mấy em chúng đồng ý .”
Ông lão họ Hà và những khác kỹ, những đầy khí khinh tặc.
Ai cũng cao hơn tám thước.
Thể hình vạm vỡ như một ngọn núi nhỏ, tạo cảm giác áp lực vô hình.
“Hai lượng bạc thì ?”
“Hahaha, một hai lượng bạc ? Chúng hơn hai trăm em mà.” Người đàn ông râu quăn to lớn đầu ha hả.
Ông lão họ Hà lườm một cái. “Các hảo hán, tổng cộng chỉ hai lượng bạc thôi. Hai lượng bạc đủ cho bốn trong gia đình ăn uống cả năm đấy.”
“Chỉ đủ cho tao uống rượu mười ngày thôi.” Người đàn ông râu quăn vung cây d.a.o chặt tay.
Hoàn thèm để ý đến các lính phu.
“Đừng mà bày mưu tính kế linh tinh, tao c.h.é.m cụ già nhà mày ngâm rượu cho ngựa uống.”
Làm cho ông lão họ Hà sợ đến nỗi dám gì.
Cuối cùng dùng bạc trả cho các lính phu, những trong dòng chính của họ Hà cũng theo lính phu phòng ngủ lớn Hảo Vận.
Vị trí gần cửa là dành cho lính phu ở.
Gia đình họ Hà chỉ thể ngủ đất.
Họ giường, nhưng ai chịu nhường.
“Ông lão họ Hà, chỗ thể nhường cho ông. Ông cho cái gì bù ?” Mấy họ Lục giường, bắt chéo chân, ánh mắt lóe lên ý đồ.
Ông lão họ Hà gì.
Nhìn vợ một cái hiệu.
Vợ ông với mấy run rẩy bước qua đám đang đất, về phía nhà họ Thẩm.
Thẩm Vân Nguyệt: … Thật là loại chịu c.h.ế.t, mà nhảy nhót ?
“Hiên Hằng, ngoại thể , nhường chỗ của con cho ông .”
Bà lão họ Hà chỗ nhà họ Thẩm rộng ấm áp, tiếc đến xanh cả ruột gan.
Ôi, tiền cũng khó mà .
Phó huyền hành nhắm mắt gì.
Anh là bệnh nhân, sức để chuyện.
Thẩm Vân Nguyệt bên cạnh Phó huyền hành, tay cầm chiếc ná thun nghịch ngợm.
Nhẹ nhàng khinh thường, mắt thèm ngẩng lên:
“Không mắt ? Có thấy huyền hành nhà đang bất tỉnh ? Nếu họ Hà giỏi thật thì tranh chỗ, chứ giờ đây nhát gan như .”
Dì hai họ Hà: … x.é to.ạc miệng Thẩm tiểu nương cho hả giận.
Hà Lộ Tuyết: … con đàn bà đáng ghét, miệng cô độc quá.
“Chúng sẽ cho các cô bạc.” Bà lão họ Hà giận đến phát điên trong lòng, nhưng mặt vẫn nở nụ ôn hòa.
“Cho bao nhiêu?” Thẩm Vân Nguyệt ngẩng đầu hỏi.
“20 đồng đồng .
“Chớ. Không hai trăm lượng bạc thì khỏi chuyện.” Thẩm Vân Nguyệt nhắm mắt , khinh bỉ.