Tịch thu gia sản, lưu đày biên ải – Quét sạch kho báu hoàng gia, làm giàu phát tài - Chương 53: Có người cũ muốn gặp bạn

Cập nhật lúc: 2025-10-07 23:21:34
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Trù chí Anh, gan thì đ.á.n.h với . Mày còn mặt mũi nào bắt nạt một bệnh nhân ?”

Thẩm Vân Nguyệt tính khí nóng nảy chịu . Cô xắn tay áo lên, như một con sư tử cái nhỏ bảo vệ chồng .

Đồ ch.ó c.h.ế.t, hôm nay đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi. "Quý Chí Anh tưởng rằng chỉ vì y chú ý nên mới Thẩm Vân Nguyệt xô ngã."

"Thẩm Vân Nguyệt khẽ nhướng mày, ánh mắt lấp lánh đầy vẻ khinh thường, như y chẳng đáng để để ý."

Ta đấu tay đôi đ.á.n.h tới c.h.ế.t sống! Thua thì kêu thứ ba tới can thiệp.”

Trong mắt Quý Chí Anh lộ một tia lạnh như dao, khép mắt mỉm khinh bạc:

“Đấu thì đấu, chẳng ai động thủ ngoài hai .” Hắn nào Thẩm Vân Nguyệt sức lực lớn như .

“Thẩm nha đầu, đừng lóc cầu xin . Tiểu gia sẽ cho nàng nếm mùi một nữ nhân chân chính.”

Hắn coi Thẩm Vân Nguyệt mắt, chỉ đem chuyện nh.ụ.c m.ạ nàng mặt nhân hạ đồng thời dạy Phó Huyền Hành đừng dám chọc ghẹo .

Hắn vươn tay, chuẩn túm lấy cổ áo Thẩm Vân Nguyệt.

Phó Huyền Hành trong đáy mắt bừng lên một trời hận ý, chỉ tại lúc y còn một chút sinh lực để dậy.

Thẩm Vân Nguyệt cũng chẳng né tránh, trực tiếp cúi đầu lao tới chủ yếu là một cú bạo lực thuần túy.

Một tiếng va mạnh, y húc ngã xuống đất. Vân Nguyệt phịch lên y, đè chặt khiến y thể cựa quậy.

“Thẩm nha đầu, mày tìm cái c.h.ế.t ? Mau dậy cho !” Quý Chí Anh mặt đỏ bừng, giọng tức tối như nổ tung.

Hắn vốn tưởng một nha đầu mỏng manh như Thẩm Vân Nguyệt chẳng nên trò trống gì, nào ngờ chính mới là dậy nổi.

Thẩm Vân Nguyệt y, như một ngọn núi nhỏ đè nặng ngực.

Hắn chỉ cảm thấy từng khung xương sườn như sắp gãy vụn.

Nữ vương sức mạnh trò đùa, Vân Nguyệt tay trái tay liên tiếp phang xuống hơn chục cái tát.

Xung quanh trong lòng lặng lẽ đếm:

1, 2, 3, 4...

Quý Chí Anh hai tay loạn xạ vẫy vẫy, thì Thẩm Vân Nguyệt một tay nắm chặt ngón tay, mạnh mẽ bẻ ngửa lên.

Chỉ một tiếng kêu đau rợn vang lên.

Ngón tay Thẩm Vân Nguyệt bẻ gãy.

Một vài lính giải nhanh chóng chạy đến, còn cầm roi múa mấy cái đầy cố ý.

“Thẩm Vân Nguyệt, nàng tìm cái c.h.ế.t ? Sao dám đ.á.n.h ?”

Thẩm Vân Nguyệt trợn to đôi mắt ngây thơ như vô tội, vẫn dồn hết trọng lượng lên Quý Chí Anh, thậm chí còn mạnh hơn.

“Nếu theo lời chư cai đội thì chính Quý đại nhân đấu tay đôi với . Ta dám lời Quý đại nhân chứ?”

Vân Nguyệt chỉ cái đầu sưng vù của đang đất, nét mặt đầy khinh miệt :

“Hắn là đàn ông đấy nhé, cao lớn, khỏe mạnh hơn là đằng khác. Vậy mà đấu tay đôi còn lóc van xin.

Ta chỉ thể , Quý Chí Anh cũng chỉ là một kẻ rác rưởi vô dụng mà thôi.”

Thẩm Vân Nguyệt chậm rãi dậy, dáng vẻ ung dung. Nàng vốn ghét nhất là kẻ nào dám gọi Phó Huyền Hành là “phế vật”.

Bành Sẹo tức đến nửa c.h.ế.t nửa sống, nhưng cũng chẳng thốt nên lời.

cũng là Quý Chí Anh tự gật đầu nhận đấu tay đôi, thật sự thể trách Thẩm Vân Nguyệt .

Chỉ thể kém hơn .

Quý Chí Anh giơ ngón tay bẻ gãy lên, gào thét t.h.ả.m thiết:

“Đau c.h.ế.t ! Đau c.h.ế.t !”

Bành Sẹo một cái, liền hiệu.

Khỉ và một tên lính giải khác vội vàng tiến lên, dìu đầu heo Quý Chí Anh ngoài.

Bên trong kho hàng đều giật kinh hãi.

Hà Lộ Tuyết ghen tị đến phát điên, nếu nàng sức mạnh như Thẩm Vân Nguyệt thì còn sợ ai nữa chứ?

Cùng là đàn bà, nàng tài giỏi hơn cô đến ?

Chưa kể đến vận khí rực rỡ đa sắc rực rỡ , cứ lao thẳng , hấp thu hết thảy?

Trong lòng tràn đầy sự ghen ghét và oán hận.

Phó Huyền Đình sợ đến nỗi thể khép miệng , nhớ đến lời thề dặn. Cô luôn cảm giác nếu còn dám c.h.ử.i khác, sẽ Thẩm Vân Nguyệt tát cho c.h.ế.t.

Bành Sẹo mặt đầy tức giận tiến đến gần Thẩm Vân Nguyệt cùng Phó Huyền Hành đang bẹp dí đất.

Hắn lên tiếng cảnh cáo:

“Các ngươi nhất nên ngoan ngoãn, nếu thì chẳng ai bảo mạng cho các ngươi.”

Thẩm Vân Nguyệt khinh bỉ lạnh: “Bành sai nha, dù núp đầu rùa, vẫn đem trò chơi.”

Biết rõ lời của Vân Nguyệt sai, Bành Sẹo chỉ nhếch mép, gửi cho họ một ánh mắt ‘tự lo lấy ’.

Rồi lặng lẽ rời .

Thẩm Vân Nguyệt cùng Thẩm Từ Thông đỡ Phó Huyền Hành dậy.

Nhìn sắc mặt y chẳng , nhưng Vân Nguyệt dám dùng thuốc.

Bởi nếu để y khỏe hơn nhiều, e rằng y sẽ thể đến Thạch Hàn Châu nữa.

Ý thức chui gian riêng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tich-thu-gia-san-luu-day-bien-ai-quet-sach-kho-bau-hoang-gia-lam-giau-phat-tai/chuong-53-co-nguoi-cu-muon-gap-ban.html.]

Vân Nguyệt vỗ nhẹ màn hình máy tính: “Tiểu ngốc, t.h.u.ố.c gì bắt mạch tưởng Phó Huyền Hành sống nổi một tháng ?”

Dừng một lát, nàng tiếp tục:

“Tốt nhất là như độc khí thấm ngũ tạng lục phủ, mấy loại độc d.ư.ợ.c cùng tương khắc, mới khiến y c.h.ế.t ngay .”

Tiểu ngốc im bặt, chẳng gì.

Chủ nhân đời đòi hỏi thật mới mẻ.

“Tiểu chủ nhân, bảo ngươi ngày thường cố gắng kiếm bạc , ngươi ườn chơi xỏ.

Giờ thì tiền dễ chuyện chứ?

Ngươi mà chăm chỉ một chút, ít nhất cũng mở một hai thế giới đổi lấy thứ ngươi .”

Tiểu ngốc cứ lải nhải ngừng.

Trong ý thức, Vân Nguyệt trực tiếp cho nó một trận đòn lớn.

Làm cả đóa ăn thịt cũng khép miệng im thin thít.

Thẩm Vân Nguyệt nôn nóng :

“Nhanh đưa cho , tối nay nhất định việc. Cái trang trại cô cô ngắm , sẽ biến nơi kiếm sống của bọn họ thành hoang địa. Đừng mà lảm nhảm bên tai nữa!”

Tiểu ngốc buồn bực đóng cửa nghỉ , nhưng nghĩ tới Thẩm Vân Nguyệt luôn phá cách theo lối mòn, cuối cùng vẫn đưa cho nàng một viên thuốc.

Lần đóa ăn thịt liền nhả ngay lập tức.

Vân Nguyệt lặng lẽ cầm viên thuốc, khẽ nhét miệng Phó Huyền Hành khi để ý.

Nàng thì thầm bên tai y:

“Viên t.h.u.ố.c rối loạn mạch tượng, ngươi rõ điều đó.”

Phó Huyền Hành đáp lời, chỉ nắm chặt bàn tay để lộ sự kiên nhẫn và căm hận trong lòng.

Vân Nguyệt mở nắp bình nước, cho y uống một ngụm nước đường ngọt lịm.

“Vân Nguyệt, đừng nóng tính quá. Ta chịu đựng một còn hơn cả hai cùng gục ngã. Nếu chúng cùng sa sút, nhà họ Thẩm sẽ kẻ khác bắt nạt.”

Y vài câu thở hổn hển, sắc mặt ngày càng tái .

Dần dần, ngay cả sức thẳng cũng còn. Nếu tin tưởng nàng, thật khó mà nghĩ đây là một thứ t.h.u.ố.c độc c.h.ế.t .

Vân Nguyệt liền bế y theo kiểu công chúa, lên chiếc chiếu mềm mại.

Được cô tiểu bế công chúa, Phó Huyền Hành đỏ mặt ngại ngùng dám mở mắt.

“Chàng nghỉ một chút .”

Nàng suy nghĩ lưng lấy từ gian một bình sữa bò.

Bầu trời ngoài cửa tối sầm .

Lại ở một góc khuất, lưng với , ai chú ý hành động của nàng.

Nàng cho y uống hết một bình sữa vứt hộp sữa trong gian.

Rồi lấy một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau sạch vết m.á.u nơi khóe môi y.

Bỗng vang lên tiếng ‘cạch’,

Cửa đạp mở mạnh.

Tiếng bước chân gấp gáp vang tới.

“Dời !”

Một giọng lạnh lùng nổi giận quát lớn với Thẩm Vân Nguyệt.

thẳng tay túm lấy Phó Huyền Hành , ném mạnh y xe lăn.

“Phó Huyền Hành , gặp ngươi. Đi theo chúng một chuyến.”

Mạc Dĩ Nhiên hoảng hốt đến mức nên lời, cố gắng giữ bình tĩnh: “Các đưa ?”

Người liếc qua một cái với ánh mắt lạnh lùng, khiến Mạc Dĩ Nhiên sợ đến bệt xuống đống rơm, dám hỏi thêm.

Thẩm Vân Nguyệt gì.

Xung quanh đều tỏ vẻ thương hại xen lẫn chút hả hê.

Người đàn ông khoác bộ đồ đen cứng cáp đẩy xe lăn .

Người nhà họ Thẩm cũng chẳng dám lên tiếng, thậm chí dám hỏi Vân Nguyệt.

Phó Huyền Đình mặt đầy tâm sự.

Cô giận vì Phó Huyền Hành lúc hiểm ngHồo chẳng về phe , lo nếu y c.h.ế.t , Thẩm Vân Nguyệt càng để ý đến cô nữa.

Phó Huyền Thăng đôi mắt nhỏ nhắn chứa đầy nước mắt, Vân Nguyệt đầy thương cảm.

“Đại ca, đại ca đưa .” Cậu bé nhỏ nhẹ.

Vân Nguyệt Phó Huyền Hành dễ c.h.ế.t, nhưng cũng sợ vì xuyên đổi chuyện, chỉ cầu nguyện y còn giữ một thở.

Miễn còn một thở, nàng vẫn hy vọng cứu y.

Một vài hầu trong trang trại khiêng từng thúng ngô nếp bước , ngoài ngô còn từng xô cháo loãng.

“Ra xếp hàng lấy cơm.”

Có đồ ăn ngay lập tức khiến khác im bặt.

Có cơm ăn thì ai mà còn để ý chuyện sống c.h.ế.t của Phó Huyền Hành nữa chứ?

 

Loading...