Tịch thu gia sản, lưu đày biên ải – Quét sạch kho báu hoàng gia, làm giàu phát tài - Chương 44: Tất cả những gì làm đều vì con cái

Cập nhật lúc: 2025-10-07 16:16:49
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phó Huyền Hành siết c.h.ặ.t t.a.y tay cầm của chiếc xe lăn, Thẩm Vân Nguyệt thấy liền hỏi:

“Lưu luyến? Muốn đầu ?”

“Không. Cô chọn con đường thì dù quỳ cũng đến cùng.” Phó Huyền Hành để ý đến tiếng phía nữa, Phó Huyền Đình kẻ ngốc sẽ mang đến cho cô và Phùng Tiểu Nga bao nhiêu sóng gió đẫm máu.

Anh lo Râu Tám sẽ nhục Phó Huyền Đình, dù cô thế nào nữa cũng chỉ là con gái thứ của thái tử phế. Mối quan hệ huyết thống khiến Râu Tám dám quá với cô .

Còn về Phùng Hiểu Nga thì khác, cô sẽ chịu bộ cơn giận dữ.

Thẩm Vân Nguyệt mỉm nhẹ, đầu thấy ánh mắt đầy độc ác của Phó Huyền Đình.

Đồ ngốc.” Thẩm Vân Nguyệt mấp máy môi, thốt tiếng.

Khuôn mặt tàn bạo của Phó Huyền Đình biến dạng, miệng hét lớn:

Thẩm Vân Nguyệt, Một ngày nào đó sẽ g.i.ế.c ngươi

Thẩm Vân Nguyệt lạnh lùng khịt mũi một tiếng gì. Mẹ con nhà chuyện gì cũng thể đổ lên đầu cô nhỉ? Cô nhất định theo sắp xếp của Phùng Hiểu Nga ?

Tưởng Linh ôm An Nhi bộ, thi thoảng áp mặt đầu An Nhi. An Nhi sốt, cô lo An Nhi thể chịu nổi.

Bên cạnh, một nàng dâu nhà họ Bành an ủi cô:

"Tưởng Linh , em cũng đừng lo lắng quá. Tối qua và sáng nay đều cho uống t.h.u.ố.c , trưa nghỉ ngơi em sẽ tự tay sắc t.h.u.ố.c cho An Nhi uống."

Tưởng Linh nhẹ cúi đáp .

Khuôn mặt đầy lo âu của cô tràn ngập ơn, thì thầm:

"Như tỷ, cảm ơn chị nhiều. Nếu chị giúp, em thật sự ."

Mắt dì Như sâu thẳm về phía xa, nơi núi tuyết trắng xóa phủ kín.

một câu ý nghĩa đen lẫn bóng:

“Chúng đều là con. Mọi việc của chẳng qua đều vì chính đứa con của .”

Tưởng Linh đồng ý, ôm chặt An Nhi trong lòng.

“Như chị đúng, tất cả những gì chúng đều vì con.”

“Ừ. Những việc vì con đều đáng tha thứ.” Dì Như mỉm , vỗ vỗ đứa trẻ lưng . “Con chị Văn thậm chí còn thích bộ nữa.”

Tưởng Linh cảm thấy điều gì đó đúng, nhưng nghĩ nhiều mà dồn hết tâm trí chăm sóc An Nhi.

Cô lấy một mảnh vải thô ôm chặt An Nhi trong lòng, môi áp sát trán bé.

Nhiệt độ của đứa nhỏ dường như hạ xuống, Tưởng Linh như trút gánh nặng trong lòng.

“An Nhi thế nào ?”

Trước sự quan tâm của dì Như, Tưởng Linh ơn.

Ở phủ Bành, chỉ dì Như là tranh giành, đối xử với . Mọi yên tâm khi khác sắc thuốc, nhưng ai yên tâm khi dì Như sắc thuốc.

“Khỏe hơn nhiều , còn sốt cao như .” Tưởng Linh sờ lên đứa trẻ trong lòng, thầm nghĩ may mà ở đất thổ thần cô việc đổi chiếc bánh chín để ăn.

“Nếu uống thêm vài liều t.h.u.ố.c nữa chắc sẽ thôi. Vì An Nhi, em còn đưa chiếc vòng bạc duy nhất để lấy thuốc. Trời đất chắc chắn sẽ cảm động tấm lòng của em.”

Tưởng Linh gì, vật tín vật quan trọng.

Đứa trẻ là mạch sống của cô, cũng là hy vọng để cô tiếp tục sống.

Thẩm Vân Nguyệt siết chặt áo khoác .

Trên tay cô cũng đeo găng da, còn đội chiếc mũ do Văn Nương tặng đầu. Trên mũ cài một bông hoa trắng bằng lụa, đường lưu đày thể quá cầu kỳ.

Cô chỉ thể dùng cách của để gửi gắm nỗi đau thương.

“Vân Nguyệt, còn túi thơm bột ngải cứu ?” Phó Huyền Hành bất ngờ hỏi.

“Còn. Sao ?”

“Cho hai cái.” Phó Huyền Hành xe lăn, chân đắp chăn dày ấm áp.

Thẩm Vân Nguyệt thò tay ống tay áo, thực là lấy từ gian hai túi thơm ngải cứu đặt tay Phó Huyền Hành.

Cô cũng chẳng hỏi cần gì với thứ .

Nhìn đám quanh đó, ho sù sụ đầy, kẻ thì vịn mới nổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tich-thu-gia-san-luu-day-bien-ai-quet-sach-kho-bau-hoang-gia-lam-giau-phat-tai/chuong-44-tat-ca-nhung-gi-lam-deu-vi-con-cai.html.]

Đám lính giải sai mặt mày chẳng sáng sủa gì.

Riêng tên Bành mặt sẹo thì đen thui như mực, tay lúc nào cũng vung roi, khiến ai cũng tránh xa dám bén mảng gần.

Ánh mắt đen sì xéo về phía Thẩm Vân Nguyệt, liếc sang Phó Huyền Hành. Có chuyện gì giữa hai đêm qua ? Còn nhà họ Thẩm khác, chẳng buồn để ý.

Già thì già, trẻ thì trẻ, còn kẻ vô dụng.

Một hồi lâu .

Tên râu quai nón đuổi kịp.

Theo con Chu Anh và dì Phùng con, bốn vẫn trong xe ngựa của lính giải sai. Ai nấy còn chẳng dám ngẩng đầu .

bước tới gần Thẩm Vân Nguyệt, cúi đầu thì thầm:

“Tiểu thư Thẩm, dì Phùng vẻ .”

“Ồ.”

“Cô định xem ?” đó hỏi.

Thẩm Vân Nguyệt nhếch mi mắt lên, kỹ , thấy lạ lẫm, “Sao ? Có nhà họ Thẩm .”

Người đó gầy gò khô xác, mặt chỉ còn da bọc xương, bĩu môi:

“Dì gọi cô đấy. Nói là cô t.h.u.ố.c chữa vết thương bằng kim loại.”

Thẩm Vân Nguyệt sắc mặt lạnh lùng, thẳng kẻ : “Liên quan gì tới ngươi? Không đến đưa bạc thì đừng phiền với mấy chuyện .”

Người phụ nữ trong lòng than thở, “Có bạc mà kiếm ?”

Miệng càu nhàu: “Hay cô định yên đợi dì Phùng c.h.ế.t?”

“Đợi dì c.h.ế.t? Ta thầy thuốc, cũng t.h.u.ố.c thang gì, liên quan gì đến ?” Vân Nguyệt lạnh lùng đáp, ánh mắt sắc bén đó.

Người liếc mắt về phía đám đông.

Thẩm Vân Nguyệt theo ánh mắt liếc , thấy chính là Hà Lộ Tuyết đang hiệu, cô đúng là lúc nào cũng thích màu cho chú ý.

Cuối cùng, Vân Nguyệt cũng đầu phía xe ngựa.

Trên xe của Phùng Hiểu Nga, hai là Phùng Hiểu Nga và Chu Anh ngửa ngoài. Người cầm cương xe, một tay điều khiển, tay thỉnh thoảng thọc trong áo họ mà sờ soạng.

Phùng Hiểu Nga và Chu Anh đều còn sức phản kháng.

Có lẽ vết thương nặng hơn cô tưởng.

Vân Nguyệt khỏi tò mò, phía tên râu quai nón là ai mà bất chấp ánh mắt của bọn lính khác như ? Có vẻ quyền thế lắm.

Lục Hổ và Phó Huyền Đình cũng khá hơn, đều thương ngoài da.

Lục Hổ xe, xoa tay nức nở.

Phó Huyền Đình liếc Vân Nguyệt một cái, khuôn mặt đầy hận thù, như nuốt sống cô.

Quay , phụ nữ bên cạnh vẫn đang khuyên nhủ:

“Tiểu thư Thẩm, lòng hiếu thuận. Dù cũng coi như nửa phần chồng, cô cũng nên chăm sóc cho bà .”

Vân Nguyệt liếc xéo, giọng lạnh như băng:

“Cô thiếu một nửa chồng, nhận về mà hiếu kính .”

“Ngươi đúng là trơ trẽn đến mức thấm dầu mỡ.”

“Bảo Hà Lộ Tuyết, thà xa lạ cho xong. Thật sự xé mặt cũng chẳng ho gì, chuyện lưng cứ để ngoài .”

Nói xong, cô thèm để ý nữa, bước nhanh theo đẩy xe lăn Phó Huyền Hành.

Phó Huyền Hành cần , chỉ cần hít nhẹ hương thơm thảo d.ư.ợ.c quen thuộc bên cạnh là chắc chắn đó là Thẩm Vân Nguyệt.

“Ai nghĩ quẩn thế ?”

“Là cô chị họ của ngươi, Hà Lộ Tuyết.” Nghĩ đến kẻ phản diện tương lai, Phó Huyền Hành vẫn giữ chút tình cảm cho chị họ, khiến trong lòng Vân Nguyệt khỏi chua xót.

Nếu Hà Lộ Tuyết ...

Phó Huyền Hành thể rơi bẫy cuối cùng chịu khổ hình tàn nhẫn như .

 

Loading...