Tịch thu gia sản, lưu đày biên ải – Quét sạch kho báu hoàng gia, làm giàu phát tài - Chương 39: Chặt tay một tên gây chuyện

Cập nhật lúc: 2025-10-07 12:44:50
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhìn thấy mấy bà phụ nữ sợ đến mức mất hồn, trong đó còn để mất cả giày khi chạy, Thẩm Vân Nguyệt nhịn , cúi lớn:

“Hahaha, chỉ gan như thế mà cũng dám cái dạng rêu rao chuyện khác.”

Phó Huyền Hành bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt hiện lên sự chiều chuộng mà chính cũng rõ vì .

Cơ thể gầy yếu cũng tự nhiên thẳng lên một chút.

Trước đây ở phủ Thái tử, và việc đều nghiêm chỉnh theo lễ nghi, từng thấy ai lễ phép phá lệ như Thẩm Vân Nguyệt.

“Được , cô mấy bà sợ quá, e rằng sẽ cho nhà thợ săn Hàn.”

“Không sợ. Mấy đó sợ nhất, dám .”

Thẩm Vân Nguyệt đặt cái giỏ chân Phó Huyền Hành, tự đẩy xe lăn về phía cổng làng.

Đến cổng làng.

Mọi đều đang chờ, chỉ Bành Bì mặt sẹo và mấy trưởng đội cùng vài lính giải mặt.

Có lẽ họ còn đang ăn cơm ở nhà lý trưởng về.

Thẩm Từ Thông thấy hai bóng nhỏ nhỏ đến, liền nhanh bước đón, chìa tay nhận giỏ chân Phó Huyền Hành, thở dài:

“Vân Nguyệt, ngươi đang lo hai về? Đang sai tìm đấy.”

“Đại bá, gặp trường hợp tương tự thì cứ chờ ở đó đừng tìm lung tung. Nếu lỡ mất dấu thì còn khổ. với Huyền Hành rõ việc, bỏ lỡ thời gian .”

Thẩm Vân Nguyệt nghĩ đến tính cách , vẫn dặn dò Thẩm Từ Thông vài câu.

“Ừ, , các nhớ về sớm.”

“Vâng.”

Hai về đến nơi.

Mộ Dĩ Nhiên chạy đến cô từ xuống :

“Con lâu , nhà Lỗ các con cũng về , hỏi quanh cũng chẳng ai thấy các con .”

Mộ Dĩ Nhiên lấy khăn lau nước mắt ở khóe mắt.

“Phùng thê kích động lớn bảo hai trốn chạy. giải thích mãi, cô còn lời cay nghiệt.”

Nghĩ đến chuyện đó, Mộ Dĩ Nhiên tức giận vô cùng.

Cô chỉ lấy bộ quần áo Mộ Dĩ Thịnh gửi đến , thật sự lo mấy lính giải coi Thẩm Vân Nguyệt và Phó Huyền Hành là phạm nhân bỏ trốn.

Thẩm Vân Nguyệt híp mắt sang Phùng thê đang vểnh môi bên cạnh.

Cô thản nhiên :

“Không . Xem cô kiêu ngạo đến bao lâu.”

Mộ Dĩ Nhiên hối hận thêm:

“Đừng , Phùng thê còn hậu thuẫn.”

Thẩm Vân Nguyệt để ý, về phía Phùng thê .

Hà Lộ Tuyết đang chuyện nhỏ với Phùng thê , thi thoảng liếc sang. Ánh mắt họ với Thẩm Vân Nguyệt giao chiến vài , cuối cùng Hà Lộ Tuyết thất thế .

Hai đó tụ chắc chắn chuyện .

Không khí trong lành mang mùi thảo dược.

Lão Lỗ gia sai đến cảm ơn Thẩm Vân Nguyệt, cảm ơn cô cho nước sáng nay. Giờ uống t.h.u.ố.c cảm thấy nhẹ nhàng hẳn, tính mạng già thể giữ .

Người truyền lời tự thầm nghĩ, chuyện uống t.h.u.ố.c liền tác dụng ngay.

Thẩm Vân Nguyệt trong lòng hiểu rõ, Lỗ lão gia đang cảm ơn t.h.u.ố.c viên cô đưa sáng nay.

Có vài bệnh nặng, e rằng thể .

Sau nhiều van xin lính giải.

Khỉ đồng ý cho họ dùng cỏ rơm và cành cây một khung gỗ đơn giản để khiêng .

Không kịp khung gỗ ngay lúc .

Chỉ cách phiên khiêng , đợi tối đến trạm dừng hoặc quán xe mới thể sắp xếp .

Trưởng đội Bành Bì và các lính giải ăn uống no say, cưỡi ngựa chạy tới.

Chiếc roi trong tay liên tục quất xuống đất.

“Nhanh lên cho tao . C.h.ế.t thì vứt rừng, ai mà kêu ca là tao c.h.é.m c.h.ế.t hết.” Người là râu quai nón, ánh mắt hiểm độc luôn liếc về phía nhà Thẩm.

Dùng tay sờ cằm, nụ gian hề khó nén.

Hàng trăm bắt đầu lên đường trật tự.

Xe ngựa nhà Thẩm phía , Thẩm Vân Nguyệt đẩy xe lăn Phó Huyền Hành.

Trong giỏ Phó Huyền Hành vài con d.a.o găm, lọt mắt Khỉ. Khỉ nhận lấy thỏi bạc đưa, dặn cẩn thận giấu kỹ đừng để khác trục xuất thấy.

Sau khi Bành mặt sẹo đến, Khỉ đưa thỏi bạc cho ông nhỏ vài câu. Bành mặt sẹo Phó Huyền Hành đầy suy nghĩ bỏ bạc trong lòng.

Ông còn đưa Khỉ một miếng bạc lẻ.

Thời tiết quá lạnh.

Gió thổi mặt như d.a.o cắt.

Thẩm Vân Nguyệt lạnh, chỉ mặt gió thổi đau. Cô lấy chiếc mũ cáo đỏ mà Văn Nương tặng đội lên đầu, hai bên vành che tai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tich-thu-gia-san-luu-day-bien-ai-quet-sach-kho-bau-hoang-gia-lam-giau-phat-tai/chuong-39-chat-tay-mot-ten-gay-chuyen.html.]

Đội lên trông cực kỳ dễ thương.

Phó Huyền Đình cùng Hà Lộ Tuyết và Hà Lộ Sương thấy, trong mắt đầy ghen tỵ, xông tới giành lấy mũ.

Phó Huyền Đình từ nhỏ nuông chiều trong phủ Thái tử, đột nhiên lưu đày, ai chiều chuộng khiến cô sốc lớn.

Lại lúc nào cũng bằng Thẩm Vân Nguyệt.

Thái tử phi ưa Thẩm Vân Nguyệt, bặm môi ghen tỵ:

“Cái con hồ ly gợi tình trai gì cũng cho hết.”

“Con gái ạ, mày lấy gì mà so với nó? Trong mắt trai mày còn chừa chỗ cho con ?” Phùng Hiểu Nga phun một bãi, “ tin trời mắt, hơn nghìn dặm đường nó còn thể hiện kiêu căng bao lâu?”

Hơn nghìn dặm đường?

Nghĩ tới đây, Phó Huyền Đình cầm nước mắt.

“Mẹ, chiều ?” Cô trách móc Phùng Hiểu Nga, “Con là em gái ruột, là em gái duy nhất mà.”

“Ừ, nếu lời về nhà họ Hà thì cuộc sống khổ thế .” Phùng Hiểu Nga thở dài, cũng rõ rốt cuộc sai ở .

Hai lời bà sắp xếp?

Bà tưởng lớn tuổi duy nhất trong nhà họ Phó, chỉ đạo bọn trẻ và trói buộc nhà Thẩm cho đỡ vất vả.

Khổ nỗi bọn trẻ lời, khiến bà mơ tưởng nhiều.

Chỗ bên cạnh, Chu Anh khẩy:

“Nhà họ Hà cũng hơn nhà họ Thẩm , xem nhà họ Hà đ.á.n.h như gà mù.”

Phùng Hiểu Nga chịu thừa nhận điều đó.

Hằm hè Chu Anh, tiếc nuối quyết định của .

Lòng càng hận Thẩm Vân Nguyệt, nếu cô em cầu xin bà thì chắc bà sẽ cho cơ hội cùng nhà Thẩm.

Hương Linh địu An Nhi lưng.

Dùng một tấm vải thô bọc , để cô tự cho tiện.

An Nhi một lúc, ho hai tiếng nôn hết đồ ăn trưa.

Cô sờ đầu An Nhi, trong lòng giật .

Đứa trẻ sốt.

“An Nhi, con ?”

Hương Linh lo lắng chạy đến bà ngoại xin giúp.

“Bà ngoại, An Nhi vẻ cảm lạnh.”

Bà phụ nữ họ Bành xua tay đẩy cô .

“Cút chỗ khác. Có thấy bà ngoại đang mệt, đừng đem chuyện nhỏ nhặt quấy rầy.”

“Chị ơi, cầu xin chị. An Nhi cũng là con của chồng, cho nó chút t.h.u.ố.c .” Hương Linh van nài ngừng.

Bà phụ nữ họ Bành liếc quanh, cau mày :

“Hương Linh em, lúc lính giải cũng cho dừng . Đến nơi sẽ t.h.u.ố.c thảo d.ư.ợ.c nấu cho mà uống. Giờ thì tự chăm sóc nhé.”

“Cảm ơn chị, em nguyện ngựa trả ơn chị.”

Hương Linh nghẹn ngào cảm ơn.

Bà phụ nữ họ Bành mặt lạnh, vẫy tay đuổi cô .

Buổi trưa dùng đơn t.h.u.ố.c của lang y du kích, thực sự khá hơn.

Phần lớn tiến triển gì.

Bệnh như núi đổ ập đến, khỏi cũng chậm như rút tơ.

Suốt đường nghỉ.

Làm mà dưỡng thể?

Thẩm Vân Nguyệt dùng nước kẹo ngậm trong gian, hoặc nước cho uống. Rồi gian bàn với Tiểu Đậu Quả.

“Tiểu Đậu Quả, đất trồng trong gian của chậm lớn thế? Theo lý mà , đất dành cho cận nên mấy ngày lớn nhanh như gió?”

Màn hình máy tính rõ ràng toát lạnh lẽo.

Không thích cái tên Tiểu Đậu Quả, nhưng gặp đúng Thẩm Vân Nguyệt thì thể khác.

Một giọng máy móc vang lên:

“Không gian linh khí đầy đủ, các thứ sinh trưởng ở đây giống như đào thần trong vườn đào, như mấy thứ mấy ngày là chín .”

“Đừng gọi là Tiểu Đậu Quả, gọi là Tiểu Khả Ái.”

Thẩm Vân Nguyệt nhịn , nước trong miệng phun ướt cả đầu Phó Huyền Hành.

Vội dùng tay áo lau cho .

“Xin , xin .”

“Không , em đang nghĩ gì ?” Phó Huyền Hành bất đắc dĩ lau nước mặt.

“Đang nghĩ c.h.ặ.t t.a.y một tên gây chuyện.”

 

Loading...