Tịch thu gia sản, lưu đày biên ải – Quét sạch kho báu hoàng gia, làm giàu phát tài - Chương 36: Mở Ra Trí Tuệ Thiên Tính

Cập nhật lúc: 2025-10-07 12:44:47
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chưa kịp ngủ thì tiếng ai đó ho, tiếng ho dần dần lan nhiều hơn. Thẩm Vân Nguyệt chắc nhiều nhiễm phong hàn , liền lấy từ gian chiếc túi nhỏ chứa bột ngải cứu chuẩn sẵn.

Cô chia cho từng , để mỗi kẹp bên mũi khi ngủ, hoặc đeo ở cổ cũng .

Không ai hỏi tại chuẩn những túi ngải cứu .

Chuyện là…

Mọi đều nghĩ là Thẩm Từ Hiên ban cho con gái nhà trí tuệ thiên tính . Nếu , một tinh thông thứ như ông yêu thương cô bé Thẩm Vân Nguyệt chỉ một chút sức lực đến ?

Mùi bột ngải cứu thoang thoảng bên cánh mũi Phó Huyền Hành.

“Đừng tháo . May mà chúng chọn chỗ gần cửa sổ, dù cửa sổ mở toang thế nhưng khí lưu thông , khó khác lây nhiễm phong hàn,” Thẩm Vân Nguyệt cong mắt như trăng khuyết .

Phó Huyền Hành nhớ hình ảnh cô bé như chuột con luồn lách tranh chỗ mà buồn .

“Rốt cuộc vẫn là Vân Nguyệt thông minh nhất.”

Anh khẽ nghiêng sát tai cô, thở ấm áp phả nhẹ bên tai cô cảm thấy tê tê.

Thẩm Vân Nguyệt né tránh, ghé sang bên Mạc Dĩ Nhiên.

Phó Huyền Hành dùng tay che chắn, giang tay gối cho cô, “Đừng tỉnh giấc.” Nói xong nhắm mắt , một tay ôm chặt cô.

hiện đại xuyên về, những thứ từng trải qua nhiều .

Sao thể mấy chuyện tỏ tình thời cổ đại rung động ?

Thẩm Vân Nguyệt yên tâm trong lòng , ngủ say.

Đêm đó, Tiếng ho liên tục vang lên, thậm chí còn chạy ngoài nôn mửa.

Ai kịp ngoài thì nôn ngay trong nhà.

Một trận cãi vã nổi lên:

“Muốn c.h.ế.t ? Anh bẩn hết cả tao .”

“Tao cố ý, xin mà.”

“Muốn c.h.ế.t thì đừng kéo tao xuống nữa, tao ? Nhìn , quần áo tao bẩn hết . Khi c.h.ế.t, nhớ cởi áo khoác đưa tao đền.”

“Muốn hả? Anh c.h.ế.t thì tao mới c.h.ế.t.”

Tiếng cãi vã dần vang lên nhiều hơn.

Bọn mấy tên mặt rỗ chiếm chỗ cửa , mặt nhăn nhó bước ngoài, đá chân khỉ con:

“Lùi một chút, cho tao chỗ.”

“Trưởng đầu, mấy nhỏ của Tiểu Chu gọi hai cô gái nhà Lục phía . Sao kiếm ? Không thích cô dâu nhỏ thì còn các cô gái khác mà.” Khỉ con gãi đầu hỏi.

“Ta thú vật.” Tên mặt rỗ quát, co ro trong áo khoác.

Kéo mền lên cổ ngủ tiếp.

Sáng hôm , Thẩm Vân Nguyệt tiếng đ.á.n.h thức.

Mở mắt , Phó Huyền Hành thì thầm bên tai cô rằng đêm qua hai bà lớn tuổi qua đời.

Bị phong hàn nhiễm .

Ở miếu tuy đông nhưng cỏ rơm trải đất, cũng mền đắp.

Nửa đêm sốt cao, bên cạnh ai chăm sóc.

Nói chuyện linh tinh cả đêm, trời gần sáng thì c.h.ế.t.

Một khi c.h.ế.t, ngay lập tức lao tới giành quần áo, giày dép, chỉ còn nội y.

Xong khiêng miếu, vứt rừng.

Bà Thẩm lão phu nhân và bà Thẩm Mã, hai chị dâu, thở dài thườn thượt:

“Người c.h.ế.t giữ thể diện, ít nhất cũng ăn no mặc sạch mới c.h.ế.t, thế giới bên mới đói rét.” Bà Thẩm Mã uất ức trong lòng, cũng may liên quan đến nhà thứ hai.

“Em dâu hai , giữ gìn thể cho . C.h.ế.t bằng sống , đến Thạch Hàn Châu còn nơi chôn .”

Hai ông lão Thẩm càng cảm thấy đau lòng. Hai em họ từ làng theo con trai lên kinh thành hưởng phúc, ngờ rơi cảnh .

Mấy con trai cuối cùng chỉ còn Thẩm Từ Thông lớn tuổi nhất.

Thậm chí còn mất cả hai cháu trai.

Thẩm Vân Nguyệt tỉnh dậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tich-thu-gia-san-luu-day-bien-ai-quet-sach-kho-bau-hoang-gia-lam-giau-phat-tai/chuong-36-mo-ra-tri-tue-thien-tinh.html.]

Ngoài nồi cơm bốc mùi thơm ngào ngạt.

Mưa cũng tạnh hẳn .

Sau một đêm lạnh lẽo, chỗ nước đọng mặt đất đóng băng.

Trời ngày càng lạnh hơn.

Có lẽ năm mới qua đường .

Gia đình họ Thẩm ăn bữa cháo đơn sơ, còn chia cho mấy tên mặt rỗ mấy lính một chút.

Rồi vội vàng lên đường.

Đường đóng băng trơn trượt.

Thẩm Vân Nguyệt mò mãi trong gian mới tìm chiếc bánh xe chống trượt, gắn bánh xe ngựa. Màu sắc giống hệt gỗ, bình thường nhận .

Sau khi cho ngựa ăn cỏ và uống nước trong gian, thể trạng con ngựa rõ ràng khác hẳn.

dùng nhiều nước gian cho Thẩm gia.

Nếu khác biệt quá dễ gây nghi ngờ.

Cô chỉ nhỏ vài giọt nước gian nước đun sôi.

Cho khác nước thêm chút đường.

Cho ông Thẩm lão gia và mấy đàn ông trong nhà nước pha .

Họ thích hơn đường.

Cả đoàn nhanh chóng lên đường. Do đường trơn nên nhanh.

trượt ngã, cũng thấy Thẩm gia dùng cây gỗ gậy chống bộ.

Ai nấy nảy lòng, xin lính đốn cho mấy cành cây.

“Đi mau! Đừng lề mề, hôm qua bỏ đường dài đuổi kịp.” Tên mặt rỗ ngựa quát lớn, thần sắc trở nên dữ dằn.

Phùng Tiểu Nga và Phó Huyền Đình vẫn xe lính kéo.

Cùng lúc, Chu Anh cũng dẫn Lục Hổ lên xe.

Người nhà Lục Chu Anh đầy hằn học, cũng như nhà Hạ Thẩm Vân Nguyệt.

Phùng Tiểu Nga và Chu Anh hợp tác cạnh tranh, lời qua tiếng ai chịu nhường ai. Phó Huyền Hành xe lăn, do Thẩm Vân Nguyệt đẩy . Xe ngựa dành chỗ cho khác, lính gì về việc sắp xếp nhà Thẩm.

Phó Huyền Hành một chỗ xe, cho ai là chuyện của .

Ông Lỗ già bên cạnh cũng ho khan, sắc mặt .

“Ông Lỗ, ông nhiễm phong hàn ?” Thẩm Vân Nguyệt hỏi đầy quan tâm với già. “Chà, già đáng tin, sáng sớm lão gia sai sắc t.h.u.ố.c cho uống . tử thần rước thì giữ ,” ông ho mấy tiếng, “Cô bé Thẩm, hai vợ chồng các cô sống nhé.”

Ông Lỗ khó qua khỏi.

Phong hàn vốn nguy hiểm, họ còn tiếp tục đường.

Thẩm Vân Nguyệt nhớ đến mấy viên t.h.u.ố.c lấy từ kho d.ư.ợ.c của hoàng hậu, trong đó t.h.u.ố.c trị phong hàn. Lòng dấy lên ý nghĩ, cô mỉm nhẹ:

“Ông Lỗ đùa đấy. Chỉ cần nghỉ ngơi thì sẽ thôi.”

Đi hơn bảy tám dặm thì trụ nổi ngã xuống.

Lính đ.á.n.h roi liên tục thúc giục.

cố gắng dậy. Có thì luôn thể lên.

Đa phần là già, khác lao giành giật quần áo, giày dép mặc lên .

Cảnh tượng thật thê thảm. Thẩm Vân Nguyệt thấy bình nước ông Lỗ mang theo cạn, đưa tay nhận lấy.

“Phu quân còn nước kịp uống, đổ cho ông một nửa nhé.”

Phó Huyền Hành nhận lấy bình nước, rót phần lớn nước sang.

Thẩm Vân Nguyệt nhân cơ hội bỏ bình một viên t.h.u.ố.c chữa phong hàn.

“Ông Lỗ, trả bình nước đây.” Ông Lỗ mặt tái nhợt hiện lên nụ , giọng cũng nhẹ nhàng hẳn:

“Hai đứa trẻ các con thật bụng, nhớ là đường khó khăn , đừng quên giữ vững lòng .”

Uống vài ngụm nước. Ông đột nhiên dừng , tưởng là nước thường.

Ngửi thấy vị thuốc, ông thêm lời nào nữa, âm thầm quyết tâm trong lòng, đời sẽ bảo vệ nhà Thẩm hết sức.

 

Loading...