Tịch thu gia sản, lưu đày biên ải – Quét sạch kho báu hoàng gia, làm giàu phát tài - Chương 32: Đây không phải phủ Hà, ta khuyên ngươi đừng mơ mộng viển vông
Cập nhật lúc: 2025-10-07 12:44:43
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Vân Nguyệt thích ăn nội tạng heo.
Nội tạng heo xào nhanh nấu cháo đều ngon.
Dùng để nấu mì cũng hợp.
Các cai ngục cũng hứng khởi hẳn lên, ai cũng vui khi họ đ.á.n.h một con lợn rừng.
Đường lưu đày vốn dĩ chán ngắt, khổ sở vô vị.
Có cai ngục tháo cái nồi to xe ngựa xuống, còn hai cai ngục khác thì mang đá từ sân xây bếp tạm.
Những đàn ông theo cùng với A Tứ cũng đều giúp đỡ.
Họ đều lớn tuổi, sức khỏe nhiều, nhưng ít nhất cũng chút thịt chia về, để nhà ngửi thấy mùi thịt cũng thấy vui.
Mấy đứa nhỏ của Thẩm Vân Phong phấn khích, nhảy nhót giúp.
“Chị ơi, em thể giúp ?”
Thẩm Vân Nguyệt vuốt đầu Thẩm Vân Phong, nhẹ nhàng gật đầu.
“Mặc áo tơi mới giúp.”
“Dạ.”
Kể từ khi nhà khám xét, lưu đày, Thẩm Vân Phong và Thẩm Vân Thành như lớn nhanh trong một đêm.
Thực bọn trẻ đến mười tuổi.
Thẩm Từ Thông bế theo Phổ Huyền Hành , bên Phổ Huyền Thăng thấy góc tường lợp rơm dày hơn, trải chăn lên bên cạnh cúi .
“Anh hai, đây.”
Phổ Huyền Hành nhẹ gật đầu, “Mang áo choàng đây cho .”
“Ngay đây.”
Nghe thấy Phổ Huyền Hành sai việc, Phổ Huyền Thăng vui mừng đến mức lông mày nhảy múa.
Trong lòng nghĩ đến con lợn rừng, trong mắt và trong tim chỉ trai Phổ Huyền Hành. Đối với Phổ Huyền Thăng, là duy nhất.
Từ nhỏ quen sắc mặt khác.
Chạy trong miếu, ôm áo choàng của Phổ Huyền Hành bên cạnh Mạc Dĩ Nhiên. Vẻ mặt giấu nụ , “Thím ơi, hai bảo lấy áo choàng cho .”
“Ừ, .”
Phổ Huyền Thăng ôm áo choàng bước ngoài.
Người nhà Thẩm gia khác cũng xem cho vui, nhưng sợ ngoài tranh chỗ. Những còn ở góc hoặc chuyện.
Phổ Huyền Thăng đến cửa thì ai đó vấp chân.
Áo choàng trong tay bay , cũng ngã xuống đất.
“Ối dồi, đứa nhỏ, đường thì cho rõ, đừng vội vã quá mà đầu thai nhé?” Người là Hà Lộ Thương, trong lòng tức giận vì Phổ Huyền Hành coi trọng con gái bà.
Phổ Huyền Thăng c.ắ.n chặt môi, như con thú nhỏ nổi giận.
“Cô vấp đấy.”
Mẹ HàLộ Thương giơ tay tát một cái, ngay đó nhổ một bãi nước bọt lên mặt Phổ Huyền Thăng, “Mắt nào thấy tao vấp mày? Nói chuyện bằng chứng, tuổi còn nhỏ mà dám bịa đặt vu khống tao. Tao đá cho mày rơi ruột đây.”
Thẩm Vân Nguyệt vốn chú ý chuyện bên trong.
Cả tâm trí đặt hết con lợn rừng, nhưng thấy Phổ Huyền Thăng cãi liền để ý.
Nhìn quanh mấy vây quanh con lợn rừng, thấy bóng dáng Phổ Huyền Thăng .
Thẩm Vân Nguyệt liền cuộn tay áo lên, bước chân miếu.
“Huyền Thăng, ?”
Nghe tiếng Thẩm Vân Nguyệt lạnh lùng, Phổ Huyền Thăng nước mắt lưng tròng.
Trong lòng tự coi thật vô dụng.
Đến việc lấy áo choàng nhỏ cũng , đúng là kẻ kéo chân khác.
“Sao , cô vấp con.” Phổ Huyền Thăng mặt vẫn còn vệt nước bọt đậm đặc chảy xuống theo từng cái rung động.
Thẩm Vân Nguyệt thấy áo choàng của Phổ Huyền Hành rơi đất.
Còn ai đó lấy cớ đạp vài cái.
Mạc Dĩ Nhiên định chạy tới, Thẩm Vân Nguyệt liếc mắt ngăn .
Cô cúi xuống nhặt áo choàng, lấy trong tay áo một chiếc khăn lau mặt Phổ Huyền Thăng thật sạch. “Đàn ông con trai, ? Bị bắt nạt mà thì vô dụng lắm, chị dâu sẽ dạy cách xử lý đúng đắn cho con.”
Nhìn thấy Thẩm Vân Nguyệt tuy nhỏ nhưng khí thế ngút trời.
Mẹ Hà Lộ Thương cũng sốt ruột, bà chỉ đ.á.n.h Phổ Huyền Thăng để giải tỏa bực tức.
Mắt bà lộ rõ sợ hãi.
“Con gái Thẩm gia, đừng quá đáng, quan cai ngục cho phép cô gây chuyện.”
“Dì đúng , mắt nào thấy quá đáng?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tich-thu-gia-san-luu-day-bien-ai-quet-sach-kho-bau-hoang-gia-lam-giau-phat-tai/chuong-32-day-khong-phai-phu-ha-ta-khuyen-nguoi-dung-mo-mong-vien-vong.html.]
Thẩm Vân Nguyệt nheo mắt ngọt ngào, “Bắt nạt trong bóng tối, chỉ dì thật là hèn nhát.”
Bước đến mặt Hà Lộ Thương, Thẩm Vân Nguyệt thấy thấp quá, liền nhảy lên đ.á.n.h thẳng một cú miệng bà.
“Dám dùng nước bọt nhơ bẩn bắt nạt em chồng .”
Mẹ Hà Lộ Thương miệng nóng rát, giận dữ đá một cái bụng Thẩm Vân Nguyệt.
Bà quyết tâm đ.á.n.h Thẩm Vân Nguyệt cho tơi tả, để cô suốt đời dám ngẩng đầu mặt .
Mấy chiêu trò nhỏ thế , Thẩm Vân Nguyệt thấu?
Cô né nhanh chóng, hai tay ôm lấy chân bà, kéo mạnh, bà mất thăng bằng ngã xuống đất.
“Bà già ghê tởm, dám động ?”
Thẩm Vân Nguyệt nhảy lên tát hai cái mặt bà.
“Phổ Huyền Thăng, ai bắt nạt con để chị dâu trả thù cho.”
Mặt cô lạnh lùng, “Phải để cho bọn bắt nạt con hậu quả của việc đó.”
Phổ Huyền Thăng ban đầu còn sợ.
Thẩm Vân Nguyệt khích lệ, con quỷ nhỏ trong lòng nổi lên.
Cậu chạy tháo quần, lấy “chim” xịt nước thẳng mặt Hà Lộ Thương. “Cô nhổ nước bọt lên mặt con, con mời cô uống nước.”
Phổ Huyền Thăng chơi trò giống ai, Thẩm Vân Nguyệt ngỡ ngàng.
“Con đừng học quá đà.”
“Mày nhỏ, tao là dì ruột mày, dám đối xử thế với tao sợ trời đ.á.n.h ?” Mẹ Hà Lộ Thương vơ lung tung túm lấy.
Thẩm Vân Nguyệt dùng chân đạp xuống giữ bà cho dậy.
Chuyện ầm ĩ cả nhà họ Hà.
Bà Hà Nhị lão phu nhân và bà họ Hà đại cửu mẫu cùng tới.
Hà Lộ Tuyết, Hà Lộ Thương cùng vài phụ nữ khỏe mạnh cũng kéo tới.
Thẩm Mã thị thấy .
Ra hiệu cho Thẩm lão phu nhân và con dâu Thẩm Chu thị, tay cầm gậy tới.
Thẩm Mã thị ngày trẻ cũng là tiếng trong nhà.
Đến kinh thành học phép tắc gia đình khiến bà hạn chế phần nào, giờ hành động của Thẩm Vân Nguyệt mới thấy cô bảo vệ gia đình, buông thả bản .
“Các canh giữ chỗ cẩn thận, đừng để mất chỗ khi chúng .” Thẩm Mã thị thấy Mạc Dĩ Nhiên tới, liền ngăn .
Không bà coi thường Mạc Dĩ Nhiên, mà là Thẩm Vân Nguyệt ngoài giúp gì.
Mạc Dĩ Nhiên suy nghĩ một lát tới nữa.
“Trời ơi, trời đ.á.n.h c.h.ế.t mấy bà phá hoại .” Mẹ Hà Lộ Thương mặt đầy nước tiểu, áo quần cũng ướt hết.
Bà lấy tay lau mặt c.h.ử.i rủa.
“Dì, nếu trời đ.á.n.h thì đ.á.n.h mấy .”
Thẩm Vân Nguyệt sợ mấy họ Hà.
“Vợ của Phổ Huyền Hành, cô thật sự chống trời ?” Bà Hà Nhị lão phu nhân tay cầm gậy tức giận điểm xuống đất. “Dù bà nội cô cũng là sinh , cô hiếu thảo mà còn ngược đãi, gì thế?”
Một tay run run chỉ thẳng cô, khuôn mặt tức giận biến dạng.
Giống như quái vật ăn trong đêm để dọa trẻ con.
“Ngoại mẫu, lời con dám nhận. Con cũng chống trời.” Thẩm Vân Nguyệt rút chân về, vuốt đầu Phổ Huyền Thăng.
“Đi lấy áo choàng cho , đừng để gió lạnh.”
“Dạ, con ngay đây.”
Phổ Huyền Thăng ôm áo choàng chạy ngoài.
Bà họ Hà đại cửu mẫu mặt xanh, trán mồ hôi đổ đầy.
Thẩm Vân Nguyệt cảm thấy phần lạnh lùng, chắc chẳng ích lợi gì.
Trong lòng cô còn thầm nghĩ: “Bà họ Hà đại cửu mẫu biến thành bộ dạng nhỉ?”
Có lẽ nên tránh xa bà .
Không thì c.h.ế.t cũng bà chọc phá.
“Ngoại mẫu, hai nhà hãy thôi cái vỏ bọc giả tạo , coi như xa lạ ?” Thẩm Vân Nguyệt thực sự đối đầu với nhà họ Hà, dù họ cũng là bên nữ chính.
“ ! Theo đạo lý, các là thế hệ “thức tỉnh sáng tối” (chăm sóc cha đúng giờ), ít nhất cũng lòng hiếu thảo.” Bà họ Hà đại cửu mẫu lên tiếng , cố gắng lắc đầu tỉnh táo hơn.
“Thức tỉnh sáng tối? Đại cửu mẫu, đây là đường lưu đày, phủ Hà, khuyên bà đừng mơ mộng viển vông.” Thẩm Vân Nguyệt méo miệng khẩy.
Quay đầu thấy Thẩm Mã thị và mấy tới, hiệu cho họ tránh .
Cô sợ nhà họ Hà mưu tính gì.