Tịch thu gia sản, lưu đày biên ải – Quét sạch kho báu hoàng gia, làm giàu phát tài - Chương 27: Kẻ yếu phải chấp nhận số phận
Cập nhật lúc: 2025-10-07 12:43:34
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Vân Nguyệt thấy Ảnh Phong đồng ý , cũng trong nhà. Cô lấy một ít gạo, rửa sạch đổ một cái nồi sắt lớn.
Xem sáng nay mua gạo bột với tiểu nhị quả thật là quyết định đúng đắn.
Lúc , A Tứ mang lưng một bó củi bước , tay còn cầm một bó củi nữa. Tay trái xách một con gà rừng, con gà to nhưng khiến những trú hiên khỏi chảy nước miếng.
Bọn họ lâu ngửi mùi thơm của thịt gà.
Khỉ mặc áo tơi từ xe ngựa bê một cái giỏ ngô rang tới, cái ngô mưa ướt.
“A Tứ, mày rừng ?”
“Ừ, chặt củi, tiện thể b.ắ.n một con gà rừng.” A Tứ con gà chịu thả cho mấy tên giải sai.
Khỉ cũng mở miệng đòi.
Chủ yếu vì con gà quá nhỏ, mà bọn giải sai nhiều nên dễ chia.
“Nếu chiều mà vẫn ngớt mưa, sẽ rừng với .” Khỉ đặt giỏ xuống hiên, dặn dò A Tứ.
A Tứ vốn là thợ săn.
Rất quen thuộc với rừng rậm, “Được, đông một chút , thấy dấu chân heo rừng.”
Nghe thấy heo rừng, tất cả đều sáng mắt lên.
Khỉ khúc khích :
“Được , lúc đó sẽ báo với Trưởng Bành một tiếng.”
Lại vài tên giải sai bê giỏ đến hiên.
Dưới hiên nhiều.
Mấy cái giỏ phía đặt thẳng ở trong sân. Nước mưa mặt đất hòa lẫn với đất bùn, cho đáy giỏ ngâm trong bùn nước.
Khỉ hô to một tiếng:
“Xếp hàng nhận ngô rang!”
Mọi đều tự giác xếp hàng.
Nhà họ Thẩm chắc chắn sẽ xếp hàng nhận ngô rang.
A Tứ chỉ vài động tác g.i.ế.c xong con gà, hỏi:
“Tiểu thư Nguyệt, con gà nấu thế nào đây?”
Con gà gầy gò, cũng đến hai cân. Cộng thêm m.á.u gà và nội tạng cũng nhiều.
Thẩm Vân Nguyệt suy nghĩ một lúc :
"Nấu cháo ."
“Con hái vài cây gừng dại trong rừng.” A Tứ khác với những trông nhà trông cửa, từ nhỏ chạy nhảy trong rừng núi nên những thứ gì thể ăn .
“Chú A Tứ, chú nghỉ , để cháu .”
Thẩm Vân Nguyệt nhận lấy cây gừng rửa sạch, đặt thớt xuống đất.
Cô cầm d.a.o bắt đầu thái sợi gừng.
A Tứ cũng nghỉ ngơi.
Nhìn thấy bên bếp đang đun nước thuốc, A Tứ tự ngoài tường sân tìm mấy viên đá chồng thành một bếp củi đơn giản, đặt chiếc nồi sắt lớn lên .
Anh lấy nước trong xô đổ nồi sắt.
Rồi đặt xô ngoài trời để hứng nước mưa.
Nước mưa sạch, cũng tiết kiệm công sức gánh nước từ ao.
Thẩm Vân Nguyệt cho thịt gà chặt nhỏ nồi, cho thêm gừng thái sợi nấu canh. Cô sai Ảnh Phong và Phó Huyền Sinh canh nồi, dậy trở về trong miếu.
Hà Lộ Thương đều xếp hàng nhận bánh ngô.
Cô liền phóng vút đến bên Phó Huyền Hành, cố ý cử động khóe môi, nở một nụ giả tạo: “Bảng ca, vẫn khỏe chứ?”
Hà Lộ Thương và Thẩm Vân Nguyệt cùng tuổi.
Từ nhỏ cô dành nhiều thời gian ở phủ Thái tử, thường xuyên cùng Hà Lộ Tuyết và vài khác theo bên Thái tử phi. Mối quan hệ với Thái tử phi đơn giản, cũng vì thế mà cô hình thành tính cách độc đoán.
Chuyến lưu đày dài mài giũa phần nào khí thế ngông cuồng và sự yếu mềm của cô lúc còn trẻ.
Phó Huyền Hành lạnh lùng như đối với khác.
Anh nghiêng mắt cô một cách vô cảm, “Có chuyện gì?”
Hà Lộ Thương xổm xuống, nghiêng đầu quan sát , “Chân đau ?”
Phó Huyền Hành ngạc nhiên, dường như ngờ cô sẽ hỏi như .
Anh lắc đầu, gì.
“Nếu cô dì còn sống chắc chắn sẽ thương .” Hà Lộ Thương tự , chủ yếu là về chuyện cô ở phủ Thái tử và mối quan hệ với Thái tử phi. Cuối cùng, cô thêm một câu: “Anh họ , nếu cô dì còn sống thì bao.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tich-thu-gia-san-luu-day-bien-ai-quet-sach-kho-bau-hoang-gia-lam-giau-phat-tai/chuong-27-ke-yeu-phai-chap-nhan-so-phan.html.]
“ , nếu mẫu phi còn sống thì bao.” Phó Huyền Hành chỉ mong còn sống, mà cả cha của , mang trọng trách quốc gia trong lòng, cũng nên còn sống.
Dù cả nhà lưu đày thì cũng .
Anh sẽ thấy khổ sở như thế .
“Anh họ, em thể thường xuyên đến thăm ? Trước đây em cũng đến, nhưng những lý do bất đắc dĩ.”
Đôi mắt Phó Huyền Hành trở nên u ám.
“Thà đừng đến nhiều còn hơn.”
“Tại ? Ngay cả cũng xa lánh em ?” Hà Lộ Thương thể tin nổi, theo lý mà Phó Huyền Hành là tàn phế, dám chống cô. “Em quan tâm với bà nội thế nào, em chỉ là họ em.”
Thẩm Vân Nguyệt bước , kịp thấy giọng điệu dịu dàng van nài của Hà Lộ Thương.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve da gà cánh tay , giọng của cô gái thật khiến phát tê.
“Em họ, cho em một lời khuyên: tránh xa .” Phó Huyền Hành xong liền nhắm mắt .
Trong đầu liên tục hiện lên lời của mẫu phi, lòng rõ khó chịu đến . Mẫu phi luôn nghĩ đến gia đình bên ngoại, cuối cùng cũng phụ lòng bà.
Anh nhắm mắt thấy ánh mắt ghét bỏ trong mắt Hà Lộ Thương.
Thẩm Vân Nguyệt thì rõ tất cả.
“Anh họ…”
“Đừng gọi họ nữa. Hà cô nương tuy tuổi còn nhỏ nhưng hai bộ mặt, rõ ràng trong mắt ghét bỏ đến c.h.ế.t, nhưng giọng thì khiến phát tê cả nửa ,” Thẩm Vân Nguyệt nhạo, “Chẳng trách cụ Hà lão phu nhân lúc nào cũng thích gọi cô là tiểu tiện nhân. chắc chắn là nguyên do.”
Nghe thấy lời nể mặt của Thẩm Vân Nguyệt,
Phó Huyền Hành khẽ mỉm một cách khó nhận ,
mở mắt.
Hà Lộ Thương lên, Thẩm Vân Nguyệt đầy giận dữ:
“Cô tự mãn cái gì? Nếu cô dì còn sống, để cô ngạo nghễ như thế ?”
“Cô dì còn sống , cũng ảnh hưởng đến việc ngạo nghễ như .”
Hà Lộ Thương cao hơn Thẩm Vân Nguyệt nửa đầu, giơ tay đo cách giữa hai , trong lòng tức giận với cái miệng nhường của Thẩm Vân Nguyệt.
“ cô dì dạy dỗ cô.”
Hà Lộ Thương giơ tay tát một cái.
Thẩm Vân Nguyệt nhanh hơn một nhịp, cũng tát . Cô thấp tránh cái tát của Hà Lộ Thương.
“Cô dám đ.á.n.h ?”
“Đánh . Sao đánh?” Thẩm Vân Nguyệt thấy má của cô đỏ lên rõ ràng, nhẹ nhàng lắc đầu. “Tiểu mỹ nhân đáng thương, một gương mặt sưng đỏ chẳng còn xinh .”
“Á á á...” Hà Lộ Thương ôm đầu hét lớn: “Thẩm Vân Nguyệt, cô đ.á.n.h , dám đ.á.n.h ?”
“Đánh thì đánh, cần gì chọn ngày? Nói cho nghĩ chuyện cho cô , kẻ yếu thì chịu phận. Mưu kế hết , việc thành chịu thua. Mời một tên ngốc đến đây cũng chẳng tác dụng gì.”
Lời của Thẩm Vân Nguyệt như một cái tát quật mặt Hà Lộ Tuyết.
Mấy cụ già họ Hà đều mang vẻ mặt khó coi.
“Anh họ, cô bắt nạt em.” Hà Lộ Thương giậm chân gọi Phó Huyền Hành.
Phó Huyền Hành mở mắt đầy bất mãn, “ để cô tránh xa mà cô . Cô ngu ngốc như lợn, đây?”
Hà Lộ Sương ngờ Phó Huyền Hành gọi là ngu ngốc, trợn mắt kinh ngạc:
“Ngươi một kẻ vô dụng mà dám ngu ?”
Trong mắt Phó Huyền Hành thoáng hiện sát ý, thu , ánh trở lạnh như giếng khô.
“Cút.”
Thẩm Vân Nguyệt vỗ tay, phang cho cô một tát nữa. “Ngươi c.h.ử.i Phó Huyền Hành thì , c.h.ử.i thì .”
“Hả? Ngươi dám đ.á.n.h ? Ngươi tưởng ở đây thể che trời đạp đất ?” Hà Lộ Sương giơ tay lao đ.á.n.h .
Thẩm Vân Nguyệt lạnh một tiếng, liên tiếp phang hai cái tát.
Rồi cô giơ chân đá thẳng, đá Hà Lộ Sương ngã lăn xuống đất.
Ta dặn các đừng vô cớ mà đến tìm đ.á.n.h , đúng là sinh là loại đê tiện.” Thẩm Vân Nguyệt nhấc chân đá nhẹ, mặt đầy mỉa mai, cô thấu qua ánh mắt cầu cứu của Hà Lộ Sương, rõ Hà Lộ Tuyết mấy câu lời xúi giục.
“Sương nhi, con thế nào ?” Mẹ của Hà Lộ Sương hét lên một tiếng, lao tới bên con gái.
“Nương, nhà họ Thẩm kẻ bỉ ổi đó đ.á.n.h !” Ta thề sẽ báo thù, g.i.ế.c các ngươi
“Lần các ngươi còn dám mắng nữa, đừng trách khách khí.”
(Thẩm Vân Nguyệt bước đến, đá thẳng Họ Lộ Sương) “Ta xem các ngươi miệng cứng xương cứng!”
Bớ làng nước ơi Tiểu thư Nhà Thẩm g.i.ế.c