Tịch thu gia sản, lưu đày biên ải – Quét sạch kho báu hoàng gia, làm giàu phát tài - Chương 26: Tránh mưa ở miếu thổ địa

Cập nhật lúc: 2025-10-07 12:43:33
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Châu Anh nhếch môi, phục mà lẩm bẩm:

“Nói thì dễ. Nếu , khó khăn của ? Chẳng chuyện cảm thông gì ở đây, các mở miệng đóng miệng chuyện thật dễ dàng.”

Thẩm Vân Nguyệt thính tai, lời lầm bầm của Châu Anh, rằng đây cũng chỉ là kẻ chẳng gì, đáng để bận tâm nữa.

thèm để ý đến Châu Anh.

Mưa càng lúc càng lớn.

van xin giải sai:

“Quan gia, xin các tìm một chỗ nghỉ chân . Đợi mưa tạnh hẵng .”

, mùa đông giá rét như thế , chẳng khác gì đòi mạng chúng .”

Càng nhiều van nài, bọn Râu Chữ Bát cũng động lòng.

Dù mấy họ áo tơi, thể trú trong xe ngựa, nhưng các giải sai thương xót cho ngựa kéo.

Bành Bạt Liễm cầm roi vung lên:

“Cả đám, mau lên! Cách đây năm dặm miếu thổ địa, tới đó nghỉ ngơi.”

Vừa lời Bành Bạt Liễm, như tiêm m.á.u gà, chân đạp gió bay lên.

Ai cũng cúi đầu nhanh chóng tiến lên, chẳng ai lúc tranh cãi gây sự.

Đi nửa giờ, tới một miếu thổ địa.

Cả đoàn thấy tường gạch đỏ, ai nấy đều hân hoan:

“Đã đến, đến! Phía là miếu thổ địa !”

“Mẹ ơi, mau thôi!”

“Quần áo ướt hết , đây?”

Mọi đỡ , vội vã tiến , ai cũng chiếm lấy vị trí nhất.

Thẩm Vân Nguyệt chịu thua.

Trong hiện đại, tranh chỗ trở thành một kỹ năng.

Cô gọi cả nhà Thẩm nhanh chóng theo .

“Mọi mau lên, chúng tìm một góc chỗ .”

Lời dứt, Thẩm Vân Nguyệt mang giày mưa như chạy cự ly ngắn, một phát lao nhanh như chớp.

Thẩm Từ Thông còn kịp phản ứng, ngẩng đầu thấy cô chen đám , thấp nhỏ như cô chẳng ai thấy.

“Mau theo kịp, đừng để Vân Nguyệt một bắt nạt!”

Người nhà Thẩm vội bước nhanh theo, họ mặc áo tơi, tay cầm gậy, thể lực hơn hẳn những khác. Hơn nữa, sáng nay ai cũng ăn bánh bao, nên tốc độ nhanh hơn.

chịu nổi, bắt đầu ho.

Thẩm Vân Nguyệt tiến miếu thổ địa, bên trong vài chục chiếm vị trí nhất.

Cô liếc mắt quét một lượt, chạy đến chỗ cửa sổ vỡ.

Nhìn thấy phía tượng thổ địa một đống rơm rạ, cô vội vã ôm trải xuống đất, đặt gậy chắn một .

A Tứ cũng ôm mấy bó rơm chạy tới.

“A Tứ chú, mang rơm đây trải đất.”

Mọi mới tỉnh , bắt đầu tìm rơm rạ khắp nơi.

Trong đó, một bà già họ Hà c.h.ử.i rủa:

“Con gái nhà Thẩm các quá đáng thật! Trên xe ngựa của còn rơm, còn lấy rơm trong miếu . Người đủ , đừng tham lam mà tự rước họa .”

“Bà già, bà chẳng rơm rạ trách ? Nhà họ Hà đông , cũng xe ngựa, ai cắt rơm hết?”

Bà già câu trả lời của Thẩm Vân Nguyệt nghẹn họng.

Dĩ nhiên nhà họ Hà cắt rơm, nhưng ai ghét rơm nhiều?

“Mồm miệng sắc lẹm, để coi cách xử lý con!”

Thẩm Vân Nguyệt gom đống rơm cho gọn, trải đủ rộng cho cả nhà dậy.

Cầm một cọng rơm vung vẩy chơi, cô nhẹ:

“Không bản lĩnh thì thẳng, đừng bảo là sẽ xử lý . xem ngươi ?”

Bà già tức đến ngã ngửa nhưng chẳng .

Thẩm Vân Nguyệt đúng, thật sự ai xử lý nổi bà .

Bên ngoài ngày càng đông.

So với việc ai cũng thích mưa, Hà Lộ Tuyết thấy miếu thổ địa vui mừng trong lòng, mong mưa lớn hơn, kéo dài hơn.

Mọi đều ở trong miếu, cô cơ hội tiếp cận Thẩm Vân Nguyệt.

Lúc đó sẽ lợi dụng để hấp thu vận khí của cô.

Nghĩ đến đây, Hà Lộ Tuyết mắt sáng rực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tich-thu-gia-san-luu-day-bien-ai-quet-sach-kho-bau-hoang-gia-lam-giau-phat-tai/chuong-26-tranh-mua-o-mieu-tho-dia.html.]

Hà Lộ Sương thấy chị ba Hà Lộ Tuyết hớn hở, trong lòng thắc mắc hiểu cô tính gì.

Cẩn thận theo sát:

“Chị ba, chị vẻ vui?”

Hà Lộ Tuyết thu hồi vẻ hớn hở, nhỏ giọng :

“Mưa thì nghỉ ngơi cho chứ ? Đi bộ tiếp thế , chúng sớm muộn cũng c.h.ế.t mệt đường.”

Hà Lộ Sương cũng lý, gật đầu vui vẻ:

“Chị ba nghĩ chu thật. Chân em nổi mấy bọc nước, đau c.h.ế.t . Lại còn ướt mưa, mệt, lạnh, đói.”

“Em Sương, thích em, luôn em là con dâu ưng ý nhất của dì, vẻ biểu ca Huyền Hành cũng để ý em.”

Hà Lộ Sương khinh khỉnh hừ một tiếng:

“Ai mà thích xe lăn như kẻ tàn phế chứ?”

“Em ngu . Em thích , nghĩa là thể thiết với . Biểu ca Huyền Hành đồ ăn, áo tơi. Em nghĩ thật sự là bọn họ hàng nghèo khó nhà Thẩm đem tiền bạc, quần áo, lương thực cho họ ?”

Hà Lộ Tuyết thích cô em ngu ngốc , Hà Lộ Sương mặt ngờ nghệch liền nảy kế hoạch.

“Chưa hiểu ? Đó chắc chắn là từng phủ phủ Phổ chăm sóc, họ dám công khai giúp đỡ. Đương nhiên lợi dụng bọn họ hàng nghèo nhà Thẩm gửi tiền bạc. Nếu những thứ đó thì cô gái khốn kiếp nhà Thẩm lợi gì.”

, chẳng lợi gì cho con gái nhà Thẩm đó cả.” Hà Lộ Sương mơ tưởng mặc áo tơi, ăn bánh bao, hạnh phúc lan tràn trong lòng.

“Ta tìm biểu ca.” Cô nhấc váy lao miếu thổ địa.

“Hừ. Thẩm Vân Nguyệt, xem cô một tiểu thư thế nào đối phó.” Hà Lộ Tuyết mỉm, siết chặt áo dầu, bước nhanh miếu.

Dần dần, miếu đầy .

Dưới mái hiên cũng chật ních .

Người đông chỗ nhỏ, tự nhiên phát sinh tranh cãi.

“Này, đè .”

“Cậu ướt sũng, đừng sát bệnh.”

“Thơm tho gì mà chen chúc thế?”

...

Người nhà Thẩm ở góc, bên cạnh là cụ Lỗ và những khác.

Hai nhà xích mích, cụ Lỗ mỉm gật đầu với Thẩm Vân Nguyệt.

Thẩm Vân Nguyệt đáp bằng một nụ .

Cô lấy áo choàng đắp lên chân Phó Huyền Hành, giờ đầu gối còn đau.

Anh linh cảm sẽ lên .

hiện giờ nên lộ diện.

“Vân Nguyệt, em cũng xuống .” Phó Huyền Hành chỉ chỗ bên cạnh gọi cô .

Không thích thấy cô chạy đây chạy đó, một cô gái nhỏ nghỉ ngơi.

“A Tứ chú rừng kiếm củi, lấy xô hứng chút nước nguồn để sắc thuốc. Dù các xe ngựa, chúng cũng áo tơi. vẫn ngấm lạnh, uống một bát gừng để tản lạnh .”

Vừa dứt lời, nhà Lỗ dậy:

“Ông chủ, cũng rừng tìm củi, nhà nhiều ướt, uống chút nước nóng cũng .”

Bên cạnh cụ Lỗ một lão giả uy nghiêm gật nhẹ đầu:

“Đi .”

Trong miếu thổ địa, nhiều bắt đầu hành động.

đốn bàn thờ, đó vài thứ hoa quả cúng cũng chia cho những đến .

Mọi ồn ào náo nhiệt.

Thẩm Vân Nguyệt phía hiên.

Ảnh Phong đang coi ngựa, đẩy xe góc cuối, tay cầm thức ăn tinh tế cho ngựa ăn.

Không ảo giác .

Ảnh Phong cảm giác con ngựa khỏe hơn , giống con ngựa thương ngoài chiến trường.

Không trong thức ăn, Thẩm Vân Nguyệt thêm gì.

Đó là thứ cô lấy từ gian để tăng dinh dưỡng, sức lực cho ngựa.

“Tiểu thư Vân Nguyệt, việc gì dặn dò cứ với .” Ảnh Phong nhận lấy xô nước từ tay cô đặt hiên để hứng nước.

“Mang cái bếp xe ngựa xuống. Ta sắc một nồi t.h.u.ố.c phòng cảm gió.” Thẩm Vân Nguyệt trèo lên xe, tự lục trong bao tìm thuốc.

Ngày đó, đại thúc nhà Mạc đưa cho cô t.h.u.ố.c trị cảm gió.

thêm vài vị t.h.u.ố.c từ gian, lấy đặt trong nồi đất.

“Tiểu thư Vân Nguyệt, cô miếu , bên ngoài .”

Ảnh Phong đặt bếp xuống đất, lấy hộp quẹt lửa

 

Loading...