Tịch thu gia sản, lưu đày biên ải – Quét sạch kho báu hoàng gia, làm giàu phát tài - Chương 100: Các người có tài năng thần thông đâu mà?
Cập nhật lúc: 2025-10-12 14:08:03
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đến khi màn đêm buông xuống, vài tên cai lệ của Bành mặt sẹo mới cho nghỉ chân bên một đất trống.
Xung quanh núi.
Chỉ một con sông, dòng sông khá rộng.
Mọi nghỉ chân bên bờ sông, dọc theo bờ sông vài hàng cây.
Cây cao lớn, lá rụng sạch từ lâu.
“Tối nay nghỉ chân ở đây, ai ăn bánh ngô thì đến chỗ chúng mà mua.” Khỉ lưng ngựa hét to.
Trước đây vẫn còn cung cấp bánh ngô, giờ thì hết sạch.
Nhà họ Thẩm cũng dỡ xe ngựa xuống, Ảnh Phong vẫn cầm xô gỗ sông múc nước.
Nhìn ánh trăng đêm nay thật.
Thẩm Vân Nguyệt cũng nhấc chân theo .
Đại Nữu tinh mắt cũng theo lên tiếng hỏi: “Cô Thẩm, cô bờ sông gì?”
“Xem cá ?”
Đại Nữu lạnh lùng rít một , trời lạnh thế gì cá.
“Cô Thẩm, mùa đông bắt cá . cùng Nhị Nữu theo dân lưu vong cả đoạn đường, chẳng thấy ai bắt cá cả.” Đại Nữu nhặt những cành cây khô bên đường.
Thẩm Vân Nguyệt gì.
Đến bờ sông, cô quan sát thật kỹ nước sông.
Ảnh Phong múc hai xô nước đến, thấy cô yên động đậy.
Nhẹ giọng hỏi:
“Cô Vân Nguyệt, cần giúp gì ?”
“Cắt cho cây trúc nhỏ đó, đầu nhọn nhọn lên.” Thẩm Vân Nguyệt lạnh lùng lệnh.
Ảnh Phong đặt xô xuống, chặt trúc gọt đầu nhọn.
Nhanh chóng xong, còn dùng rơm buộc chắc đầu .
“Cô Vân Nguyệt, thế ?”
“Được .”
Thẩm Vân Nguyệt nhận lấy.
Ra hiệu im lặng, Ảnh Phong và Đại Nữu đều gì.
Lúc , nhóm Phong Bộ cũng đến múc nước.
Các gia tộc khác cũng tới.
Nhìn thấy động tác của Thẩm Vân Nguyệt, tất cả đều im.
Ai cũng tò mò cô bắt cá thế nào.
Chẳng bao lâu Thẩm Vân Nguyệt dùng cây trúc nhọn đ.â.m mạnh xuống, nhanh chóng rút lên.
Một con cá nặng năm sáu cân cây trúc đ.â.m xuyên .
Đại Nữu vội vàng tiến lên kéo cá .
Ôm cá sang bên, vui vẻ :
“ cá.”
Đại Nữu một con d.a.o găm để tự vệ, rút từ chỗ buộc chân, bắt đầu cá.
Mọi đều chằm chằm.
Phong Bộ nhăn mày suy nghĩ, cũng chặt một cây trúc, bắt chước Thẩm Vân Nguyệt gọt trúc để bắt cá.
Lúc , ít chặt trúc.
Thẩm Vân Nguyệt liên tiếp bắt năm sáu con cá dừng .
Cô thấy khác cũng đến gần, suy nghĩ một lúc cau mày :
“Các tránh chỗ , lên thượng nguồn hoặc hạ nguồn.”
“Ở đây cá nhiều, cô cho chúng bắt cá ở đây.” Một đàn bà nhỏ của nhà Lục phì phèo. “Không cô giấu ý đồ gì?”
Thẩm Vân Nguyệt liếc mắt hiệu.
“Cô đúng là ngốc, cũng mang não, cứ ở đây đến mai .”
Cũng nghiêm túc hỏi lý do.
“Cô Thẩm, tránh chỗ ?”
“ bắt vài con cá ở đây , cá khác chắc chắn sẽ tránh chỗ .”
Trước sự thiện chí, Thẩm Vân Nguyệt cũng giải thích.
Người hỏi hiểu rõ, chân thành cảm ơn:
“Cảm ơn cô Thẩm.”
Thẩm Vân Nguyệt thấy Thẩm Từ Thông và mấy cũng đến, ở đợi Đại Nữu cá mà một rời .
Đi nửa đường, thấy gần bụi cỏ bên cạnh .
Thẩm Vân Nguyệt nhờ vóc dáng nhỏ bé, lặng lẽ tiến gần.
“Quản sự Tiền, lão gia Tiền cử đến?” Người hỏi chính là lão gia họ Hà. “Chúng hôm qua rõ mà.”
Cử đến còn lợi, thể đường còn ăn ké bữa cơm.
Quản sự Tiền buồn rầu thở dài.
“Có chuyện lớn ở phủ huyện. Lão gia bận thể đến, bảo với ba vị trưởng lão, thủ hạ của Khâu Chí Anh sớm muộn cũng đến. Lúc đó các hỗ trợ việc.”
Nói đến đây, nét mặt Quản sự Tiền lạnh ngắt, mắt liếc xuống ba .
“Phủ huyện xảy chuyện lớn gì?”
Chủ nhà họ Bùi nhịn hỏi.
Câu hỏi khiến Quản sự Tiền rơi nước mắt.
Dùng tay áo lau những giọt nước đục ngầu, “Đêm qua phủ huyện kẻ trộm nhòm ngó. Đồ trong kho lấy sạch.”
“Gì cơ?”
Chủ nhà Bùi .
“Vài ngày , trang trại biệt viện vương gia Thụy cũng chuyện tương tự.”
Quản sự Tiền nghi hoặc, bọn gặp chuyện.
Có thể thấy mấy ông lão vận đen.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tich-thu-gia-san-luu-day-bien-ai-quet-sach-kho-bau-hoang-gia-lam-giau-phat-tai/chuong-100-cac-nguoi-co-tai-nang-than-thong-dau-ma.html.]
Nghĩ đến đây, tự nhiên lùi hai bước.
Dùng tay phủi bụi xui xẻo tồn tại , lời cũng bớt thiết.
Chủ nhà Bùi: ...
Hai em họ Hà: ...
“Quản sự Tiền, chúng trộm.” Lão gia Hà mồ hôi toát .
Quản sự Tiền nhạt mỉa mai:
“ mấy vị trưởng lão. Các tài thần thông mà? Chắc động đến tổ quỷ nào mới thể lấy hết đồ một đêm như .”
Điều khiến ông hiểu nổi là ai phát hiện.
Chủ nhà Bùi ba một lúc nên vui nên buồn.
Thẩm Vân Nguyệt chú ý , cuộc chuyện tiếp theo sẽ dè chừng .
Lặng lẽ rời .
Trở nơi nghỉ chân.
Nhà họ Thẩm ở cùng , chọn một góc riêng.
Chủ nhà họ Lỗ , dẫn gia đình nghỉ chân gần nhà họ Thẩm.
“Lỗ lão gia, hôm nay bắt vài con cá.”
Chưa đến nơi, Thẩm Vân Nguyệt gọi to.
Lỗ lão gia mặt đầy nếp nhăn mỉm : “Có thể bán cho chúng một con ?”
Ông nhà Lỗ tài bắt cá. Đám tùy tùng cũng chẳng khả năng đó.
Thẩm Vân Nguyệt bên cạnh Phó Huyền Hành, khẽ :
“Không . Chút nữa sẽ mang cá về bán cho ông.”
Nghe bán cá Chủ mẫu nhà Bành cũng động lòng, lòng lo lắng mấy đứa con.
nghĩ thiết với Thẩm Vân Nguyệt nên hỏi thêm, chỉ ánh mắt nóng lòng mà khiến bà khó chịu.
Bà tiếng con gái nuốt nước bọt, cũng lấy hết can đảm đến gần.
Chủ mẫu nhà Bành lúng túng : “Cô Thẩm.”
Thẩm Vân Nguyệt ngẩng mặt, hiểu hỏi:
“Có việc gì?”
“Nghe cô bán cá cho nhà Lỗ, thể bán một con cho ? Con nhỏ cũng . mấy đứa con, thật sự nấu canh cá bồi bổ cho chúng.”
Chủ mẫu nhà Bành càng nhỏ, khi tới quán trọ còn mua thịt.
giá đối với lưu vong quá đắt.
Tiền trong tay tính toán từng đồng.
Bà lo mấy đứa con sống đến Thạch Hàn Châu, tiêu từng đồng bạc đúng chỗ.
Thẩm Vân Nguyệt lạnh lùng bà, mỉa mai.
“Tại tìm ?”
“Nhà khác tách rời.” Chủ mẫu nhà Bành cô Thẩm giỏi.
Một một cây trúc, cũng bắt cá.
“Được, bán cho bà một con nhỏ.” Thẩm Vân Nguyệt lớn, “ cá bán đắt.”
Nhớ đến đứa con gầy gò của , bà nghiến răng đồng ý:
“ chấp nhận.”
Đợi Đại Nữu tới, tay mang theo vài con cá, Thẩm Từ Thông và theo .
Thẩm Vân Nguyệt lấy hai con cá cỡ đưa cho Lỗ lão gia.
Một con hai cân đưa cho chủ mẫu nhà Bành.
Bà chủ đưa 20 đồng đồng cho cô.
Thẩm Vân Nguyệt liếc , chỉ lấy 10 đồng.
Phần còn nhận.
Bà chủ kinh ngạc cô, nhớ rõ cô bán đắt.
“Về , nếu còn cá của thì hết , nhà còn nấu canh cá.” Thẩm Vân Nguyệt lạnh mắt .
Bà hiểu ý cô.
Vội giấu tiền trong tay áo.
“Cảm ơn cô Thẩm.” Lời chan chứa ơn, mang cá về chỗ ở.
Mấy đứa con quây quanh đống lửa nhỏ, nồi đất nấu canh cá.
Bà thẳng tay bỏ cá , vòng tay ôm mấy đứa con.
Nói với đứa con lớn hơn:
“Nhớ ơn nhà họ Thẩm bán cá cho chúng , bắt cá còn bán cho là phúc phận.”
Con gái lớn nhà Bành Thẩm Vân Nguyệt im lặng.
Đôi mắt đầy sự ngưỡng mộ: “Mẹ ơi, con ước cũng như cô Thẩm.”
“Tớ cũng ước.”
Chủ mẫu nhà Bành cay đắng: “Trong mắt , các con là nhất . Đừng ai khác, hãy sống và chính .”
“Ừ, chúng con sẽ .”
Mấy đứa con quây quanh bà, cả nhà nồi canh cá.
Như dì dắt em Văn đến ngửi mùi, thè lưỡi :
“Chị ơi, cho em một bát canh cá và một cái đầu cá ?”
“Biến chỗ khác. Đã mỗi lo phần , đừng nghĩ đến đồ ăn của . Em con, cũng con nuôi.” Chủ mẫu nhà Bành trở mặt lạnh như tiền.
“Đừng em, ngay cả ông bà cũng đừng mong ăn từ . Tên độc ác gì cũng nhận.”
Như dì bực đến nghẹn họng, cứng đầu cứng cổ.
Về chuyện nhà Bành, Thẩm Vân Nguyệt quan tâm.
Nhà họ Thẩm uống canh cá, còn thịt và rau hôm qua do Vinh Đình mang tới.
Cả nhà nấu một nồi cơm lớn, mấy tên cai lệ mặt sẹo cũng mời tới.
Một đám quây quanh nồi sắt, ăn uống rộn ràng vui vẻ.