THƯƠNG TIỂU QUẢ PHỤ - Chương 36: Động Phòng
Cập nhật lúc: 2024-11-12 13:34:00
Lượt xem: 34
Hôm nay Lâm Tiềm không còn mặc bồ quần áo ngắn kia nữa mà hôm nay hắn mặc một bộ y phục đỏ thẫm, eo thắt đai lưng, trên chân mang đôi giày Ngọc Tú làm cho hắn, tóc chỉnh tề nhìn có vài phần giống công tử uy vũ hơn người.
Ngọc Tú chỉ nhìn thoáng qua không dám nhìn lâu, nàng cúi đầu nhéo đầu ngón tay mình, gương mặt càng lúc càng đỏ.
Lâm Tiềm đem đòn cân cùng khăn voan đặt lên bàn, bưng hai chén rượu nhỏ tới đưa một chén cho Ngọc Tú.
Hai người không nói gì cứ vậy mà uống rượu giao bôi, nuốt chén rượu xuống bụng, Ngọc Tú bị cay đến nổi trong mắt dâng lên tầng nước, còn Lâm Tiềm thì nhìn nàng không chớp mắt.
Ngọc Tú bị nhìn như thế thấy rất xấu hổ, trong lòng bỗng nổi lên một tia tức giận, đánh bạo trừng hắn một cái, nước mắt xung quanh con ngươi bị trừng đến muốn rơi xuống, "Chàng nhìn thiếp làm gì?"
Cổ họng Lâm Tiềm giật giật vài cái, giọng nói hơi khàn đi, "Nàng hôm nay rất đẹp."
Ngọc Tú không ngờ hắn nói thẳng ra như vậy, gương mặt xấu hổ đến muốn xuất huyết.
Lâm Tiềm nhìn nàng, nói: "Nghỉ ngơi nhé?"
Ngọc Tú nhớ tới lời tối hôm qua nương nói thì nhất thời hoảng hốt, thấy hắn đứng dậy tính thay y phục nàng vội nói: "Chàng có thể đi lấy chậu nước cho thiếp được không? Thiếp muốn rửa mặt."
Lâm Tiềm gật đầu, đi vào phòng bếp bưng ra một chậu nước ấm trở về.
Ngọc Tú ngồi ở trước bàn trang điểm đem trang sức trên đầu và trên tay tháo xuống, rồi đem đầu tóc thả ra cuối cùng mới rửa mặt.
Nàng cố ý kéo dài thời gian một chút, mà Lâm Tiềm thì vẫn nhìn chằm chằm động tác của nàng, mắt thấy nàng rửa mặt xong liền tiến lên giúp nàng đem nước đi đổ.
Một lần nữa ngồi ở mép giường, đã không có cách nào bịa nữa Ngọc Tú rũ mí mắt xuống, lông mi run rẩy, chậm rãi duỗi tay cởi bỏ nút thắt trên áo.
Áo cưới rơi xuống lộ ra bên trong là trung y[1]trắng, Ngọc Tú còn chưa kịp thấy lạnh thì thân thể đã lọt vào một lồng n.g.ự.c ấm áp.
Đôi tay nàng vừa động, bản năng muốn tránh đi mà nghĩ tới quan hệ hiện giờ của hai người nên kiềm chế lại, lông mi run rẩy đến càng thêm dữ dội.
Lâm Tiềm đem người ôm chặt vào lòng, chóp mũi ngập đầy mùi thơm trên người nàng, nhịn không được cúi đầu nhìn nàng.
Thấy vành tai mượt mà trắng nõn của nàng lúc này đã hđỏ như một viên hạt châu mã não[2] thực sự là vừa đáng thương vừa đáng yêu, hắn bỗng cúi đầu ngặm lấy dùng răng cắn cắn.
Ngọc Tú như con mồi lọt vào tay thợ săn, tâm hoảng ý loạn lại không có chỗ nào để trốn, cánh tay vô lực để ở trước n.g.ự.c hắn kinh hoảng nói: "Chàng, chàng đừng như vậy......"
Lâm Tiềm hàm hồ nói: "Đừng sợ." Nói rồi một bàn tay chui vào trong trung y nàng, nó mang theo vết chai chạm lên người nàng.
Ngọc Tú cắn môi, rưng rưng nước mắt phát ra một tiếng nghẹn ngào.
Nửa đêm Ngọc Tú đã bị kiệt sức, khi ngủ khóe mắt còn vươn chút nước mắt, chân mày nhíu lại, tuy đang ngủ nhưng vẫn thường phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào.
Trên người Lâm Tiềm giờ đây trần trụi chỉ còn mặc một chiếc quần lót ngồi ở mép giường, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm Ngọc Tú.
Sau một lúc lâu, hắn đứng dậy đi tới phòng bếp bưng nước ấm đến giúp Ngọc Tú lau người rồi mới nằm nghiêng bên ngoài, hắn đem cơ thể mềm mại của Ngọc Tú ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve một trận, nói một tiếng "Thật mềm" mới thấy thoả mãn mà đi ngủ.
Sáng hôm sau, Ngọc Tú khó khăn tỉnh dậy còn chưa kịp mở mắt thì đã cảm thấy cái chăn đã ấm hơn so với ngày xưa nhiều, nàng nhẹ nhàng giật giật, cổ họng đau nhức giờ đây cũng lan ra khắp toàn thân.
Nàng mở mắt ra nhíu nhíu mày, ký ức tối hôm qua hiện ra trong đầu và oanh một tiếng, gương mặt hiện tại còn đỏ hơn hôm qua.
Bên tai có người nói: "Tỉnh rồi?"
Ngọc Tú quay đầu lại thì thấy Lâm Tiềm không biết đã tỉnh dậy lúc nào đang cúi đầu nhìn nàng, còn chính mình lại bị hắn ôm chặt vào trong ngực.
Nàng nhớ tới cảnh tối hôm qua nàng xin hắn nhẹ chút, thậm chí còn khóc lóc cầu xin hắn nhưng người này không buông tha cho nàng, hiện tại vừa thẹn vừa bực, nàng oán hận đ.ấ.m đấm n.g.ự.c hắn nói: "Mau thả thiếp ra."
Lâm Tiềm bị nắm tay mềm như bông của nàng đ.ấ.m như thế hắn liền dùng tay nhéo vào bên hông nàng, nói: "Còn sớm, nàng ngủ thêm đi."
Ngọc Tú không nghe lời hắn.
Buổi sáng là phải kính trà cho cha mẹ chồng nếu ngủ quên không biết sẽ bị người ta nói thế nào.
Có điều tay Lâm Tiềm vẫn giam cầm nàng, cho dù nàng giãy dụa như thế nào cũng không thoát nổi.
Đột nhiên Lâm Tiềm ấn nàng lại không cho động đậy, trầm giọng nói: "Đừng cọ loạn."
Cơ thể hai người dính sát vào nhau, cơ thể hắn phản ứng đương nhiên Ngọc Tú nhận ra, trong mắt nàng hiện lên một tia sợ hãi, hoảng hốt nói: "Chàng, chàng như thế nào......"
Lâm Tiềm không trả lời, ngược lại hỏi: "Trên người còn đau không?" Nói xong tay chui vào cổ áo nàng.
Tối hôm qua lau mình cho nàng phát hiện phía dưới nàng có chút sưng, cũng may bên trong không bị thương, không biết hôm nay tốt hơn chưa.
Ngọc Tú cho rằng hắn còn muốn, thân thể nàng thật sự không được thoải mái nếu lại làm một lần nữa khẳng định chịu không nổi, gấp đến độ nước mắt đều rơi xuống, đè tay hắn liên tục lắc đầu, "Không được, không được......"
Lâm Tiềm bị phản ứng của nàng làm cho đơ lại, sau đó lau nước mắt mắt cho nàng nhẹ giọng nói: "Ta không chạm vào, cho ta nhìn xem."
Ngọc Tú vẫn lắc đầu, thân thể của nàng ngày thường cũng chưa tự mình nhìn nhiều như vậy, lúc này là ban ngày ban mặt nếu cho hắn nhìn sẽ khiến nàng xấu hổ c.h.ế.t mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thuong-tieu-qua-phu/chuong-36-dong-phong.html.]
Cố Diệp Phi
Lâm Tiềm đành ngừng lại, sợ chọc nàng khóc.
Ngọc Tú lau khóe mắt và cảm thấy có chút xấu hổ, kỳ thật trong lòng nàng cảm thấy rất sợ, sợ Lâm Tiềm làm thêm một lần nữa nhưng cho dù nàng không muốn khóc thì nước mắt cũng tự động chảy xuống.
Nàng nhẹ nhàng đẩy Lâm Tiềm ra, nói: "Chúng ta đứng lên đi, lát nữa phải đi kính trà cho cha mẹ."
Lâm Tiềm ừ một tiếng nhưng vẫn ôm nàng nằm trong chốc lát, để phản ứng của cơ thể tiêu xuống mới buông nàng ra đứng dậy.
Ngọc Tú thấy hắn ngồi dậy lộ ra lồng n.g.ự.c có màu đồng thì vội chuyển mắt, ngược lại nàng còn phát hiện trên người mình đã mặc áo lót và quần lót chỉnh tề, nàng nhớ tối hôm qua đang làm tới một nửa thì mình chịu không nổi đã hôn mê, y phục trên người không cần đoán cũng biết là ai mặc cho nàng.
Nàng ở trong lòng vừa ngại vừa thấy có chút ngọt ngào, những đau nhức trên người cũng đã đỡ hơn rất nhiều.
Lâm Tiềm xuống giường tùy ý tìm cho mình một bộ quần áo, rồi nói với Ngọc Tú: "Nàng mặc gì?"
Ngọc Tú nói: "Ở trong rương thiếp có một bộ đồ màu hồng, chàng giúp thiếp lấy nó đi."
Lâm Tiềm cầm quần áo đã tìm được đưa cho nàng, nhìn nàng mặc xong mới đi vào phòng bếp bưng nước rửa mặt.
Hai người rửa mặt xong, Ngọc Tú ngồi ở trước bàn trang điểm chải đầu, Lâm Tiềm ở một bên nhìn nàng.
Ngọc Tú bị nhìn thì có chút kinh ngạc, có điều hai người đã thành phu thê với nhau nên không có gì để che giấu nên cũng mặc kệ hắn.
Nàng búi tóc cho mình thật đơn giản, đem hộp trang sức mở ra, hỏi Lâm Tiềm: "Chàng thấy hôm nay thiếp cài cái nào đẹp?"
Lâm Tiềm chọn một cây trâm trân châu bạc đưa cho nàng: "Cái này đẹp."
Ngọc Tú muốn duỗi tay lấy nó thì nửa đường nhớ tới cái gì đó lại đem tay rút về, xấu hổ nhìn hắn một cái nhẹ nhàng nghiêng đầu, trên má hiện lên màu đỏ đỏ mang theo phong tình chưa từng thấy qua, "Chàng giúp thiếp cài lên đi."
Lâm Tiềm ngơ ngác nhìn nàng, sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, trong cổ họng hàm hồ mà lên tiếng, cẩn thận giúp nàng cài lên.
Ngọc Tú nói xong câu nói kia liền cảm thấy hành động vừa rồi của mình có chút lớn mật, lúc sau không dám để hắn giúp nữa chính mình cúi đầu xuống như không có việc gì.
Nàng trừ bỏ cây trâm cài trên đầu ra còn đeo thêm đôi hoa tai trân châu mà Lâm Tiềm đưa, trên mặt đánh chút phấn, trên môi thoa chút son, lông mày cũng dùng ốc tử nhẹ nhàng vẽ một cái.
Trang điểm xong thì đứng dậy sửa sang lại quần áo trên người, đi ra cửa lại thấy không yên tâm hỏi Lâm Tiềm: "Chàng xem trên người thiếp có chỗ nào không ổn không?"
Lâm Tiềm nghiêm túc nhìn nhìn, lắc đầu nói: "Đẹp."
Ngọc Tú giận liếc nhẹ hắn một cái, người này trừ bỏ lời khen "đẹp" ra thì không còn lời khen nào khác.
Hai người đi vào nhà chính thấy Triệu thị cùng Lâm Sâm đã ngồi ở trên ghế, hai đệ đệ của Lâm Tiềm cùng hai đệ muội đều đứng ở một bên.
Hai người bọn họ vừa vào cửa, ánh mắt mấy người kia đều dừng lại ở trên người hai người.
Ngọc Tú đỏ mặt cúi đầu, Lâm Tiềm không phát hiện ra hành động này của nàng chỉ nói một tiếng cha mẹ.
Triệu thị cười nói: "Tú nhi, mau đến bên nương."
Ngọc Tú nói dạ rồi nhẹ nhàng đi lại, người còn chưa có kính trà nên nàng chần chờ không biết có nên kêu một tiếng nương không.
Cũng may Tam nương tử ở một bên nói: "Nương, người vui quá mà quên đại tẩu còn chưa kính trà người đấy.
Người đừng nghĩ như vậy thì có thể không mất một bao lì xì nha."
Triệu thị lúc này nhớ tới, vỗ nhẹ cái trán mình cười nói: "Đúng đúng đúng, nương vui quá đến hồ đồ rồi, mau để Tú nhi kính trà đi."
Tam nương tử ở trên đất bày ra hai cái đệm hương bồ, nương tử Lâm nhị - Hứa thị bưng khay trà đến.
Ngọc Tú nói với các nàng đa tạ rồi quỳ gối trước mặt Lâm Sâm, bưng chén trà nói: "Cha, mời người uống trà."
Trên mặt Lâm Sâm cũng khó nhìn ra được vui hay không, nói "được" rồi nâng chung trà lên uống sau đó đưa cho nàng một cái bao lì xì.
Ngọc Tú lại quỳ gối trước mặt Triệu thị, bưng trà lên: "Nương, mời người uống trà."
Triệu thị vui vẻ uống một ngụm rồi vội kéo nàng đứng lên đưa cho nàng một cái vòng tay bạc, nói: "Cái vòng tay này là của đại tỷ ta để lại cho nương tử A Tiềm, lúc trước hai nhà chúng ta có nói qua và ta đã để nó lại nhà con làm tín vật, giờ đây con cũng cầm lấy đi vừa lúc xứng thành một đôi."
Nói xong móc ra một cái bao lì xì, nói: "Đây là nương cho con."
Ngọc Tú lại nói đa tạ, Triệu thị để cho hai nhi tử và hai con dâu tới cho bọn họ chào hỏi đại tẩu, Ngọc Tú cũng cho họ mỗi người một cái bao lì xì làm lễ gặp mặt.
Gặp mặt chào hỏi xong, Triệu thị kéo tay Ngọc Tú nhìn trên dưới không ngừng, trong miệng nói thẳng: "Đúng là một cô nương xinh đẹp, quả lời lời cho hài nhi ngốc của ta rồi.
Tú nhi con yên tâm, nếu sau này A Tiềm dám khi dễ con thì con cứ nói với ta, nương cùng cha hắn nhất định sẽ đứng về phía con giúp con giáo huấn hắn, vì vậy con đừng để bản thân chịu ủy khuất."
Ngọc Tú đỏ mặt "dạ", mọi người nói chuyện vài câu Ngọc Tú mới nói: "Cha nương còn chưa ăn cơm sáng, con sẽ đi phòng bếp chuẩn bị."
Nương tử mới vào cửa phải làm vài bữa cơm cho cha mẹ chồng xem qua để xem nương tử có khéo tay hay không, siêng năng hay lười biếng.
Triệu thị vỗ vỗ tay nàng, nói: "Đi đi, tùy tiện làm mấy món đi."
Ngọc Tú gật đầu xoay người đi ra ngoài, Lâm Tiềm vẫn luôn không hé răng nãy giờ đứng sau nàng giờ cũng đi theo.
Triệu thị thấy, cười mắng: "Tên tiểu tử thúi này, lúc trước còn la hét không cưới vợ kết quả nương tử mới vào cửa không đến một ngày hắn đã không rời đi được, về sau cứ đi theo nương tử mãi thế nhất định sẽ bị nương tử quản nghiêm cho xem!"
Lời này được mấy người phụ nhân ở đây cười trộm, các nam nhân của Lâm gia cúi đầu sờ sờ cái mũi..