[10] Củi gạo dầu muối: chỉ sinh hoạt trong cuộc sống hàng ngày.
“Đã qua đời rồi.”
“Tất cả?”
“Ừ. Năm đầu tiên anh tham gia quân ngũ, Myanmar xảy ra động đất, anh cứu được mười người dân bị nạn, nhưng lại không cứu được ba mẹ mình.”
Năm đó động đất xảy ra lúc ba giờ sáng, rất kinh khủng, nhà anh đang ở tâm địa chấn. Điều kiện gia đình Chu Giác Sơn không tệ, nhà có năm tầng, căn nhà độc lập, gia thế mẹ anh hiển hách, cho nên ba anh chỉ cưới một người vợ là bà ấy, kết quả có thể nghĩ tới, một trận động đất, người đi nhà trống.
Tại Tư mím môi, nhìn anh có phần xin lỗi, “Vậy bây giờ em nhắc tới có phải anh vẫn còn cảm thấy rất đau lòng không…”
Chu Giác Sơn cười cười, dịu dàng xoa đầu của cô, “Không sao, đều đã qua rồi. Thời gian trôi qua lâu, anh cũng không còn nhớ rõ nữa rồi.”
Con người luôn luôn phải hướng về phía trước, có lẽ có vài chuyện đặt ở thời điểm lúc đó sẽ khó khăn, nhưng qua một thời gian sẽ có thể suy nghĩ rõ ràng.
Tại Tư cúi đầu, như có điều suy nghĩ.
Anh bỗng nhiên tiến tới bên tai cô, âm lượng rất nhẹ, “Nói cho em biết một bí mật.”
“Ừ?”
Ngay lập tức ánh mắt cô sáng lên.
Chu Giác Sơn cố làm ra vẻ huyền bí, chắp tay sau lưng đi ra xa một chút, Tại Tư vui vẻ theo sát qua đây, đuôi lông mày anh khẽ động, lại cố ý để cho cô đợi anh trong chốc lát.
“Nói đi, nói nhanh một chút a…”
Lòng hiếu kỳ của Tại Tư cũng nhanh chóng dâng cao.
Anh quay đầu lại, quan sát xung quanh một chút, xác nhận không có ai nghe lén, “Anh từng xuất gia làm hòa thượng.”
Hả? Tại Tư nháy nháy mắt.
Dưới màn đêm, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, thổi bay những sợi tóc đen nhánh mềm mại ở bên tai của người phụ nữ. Tại Tư quan sát Chu Giác Sơn hồi lâu, cảm thấy anh quả thật không giống nói đùa… “Thật?”
“Ừ.”
Trong cuộc đời đàn ông Myanmar nhất định phải xuất gia một lần, chỉ là thời gian đi của anh có phần đặc biệt, khoảng tầm mười bốn mười lăm tuổi.
“Khi đó đúng lúc anh học trung học, tuổi trẻ khí thịnh, có một năm nghỉ hè, bởi vì chuyện chiếm sân bãi chơi bóng rổ, nên đánh nhau với vài tên côn đồ trong trường học.” Một chọi bốn, ngược lại anh cũng không có chuyện gì, khóe miệng chảy chút máu, mà mấy tên kia coi như thảm, người bó thạch cao, người chống gậy, mỗi một người đều có thương thế nghiêm trọng hơn anh. Sau chuyện đó, phụ huynh đối phương tìm tới cửa, ba anh không nhịn nổi, trong cơn tức giận liền ném anh tới ngôi chùa ở xa nhất, ý muốn để cho anh ăn chay niệm phật, thành tâm hối cải.
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thuong-ta-cua-toi/chuong-91-thuong-ta-cua-toi.html.]
Đương nhiên, rõ ràng nhận thấy hiệu quả của xuất gia cuối cùng cũng không phải hết sức đặc biệt như ý người.
Tại Tư quay mặt đi, không nhịn được vui vẻ.
“Thật tò mò xuất gia cạo trọc đầu là một loại thể nghiệm như thế nào.”
Chu Giác Sơn nghiêm túc nhớ lại, “Cũng không có gì đặc biệt. Không phải chỉ là trên đầu ít đi vài sợi tóc, gió thổi qua thì mát hơn thôi sao.”
Thật ra đồ ăn chay ở ngôi chùa đó còn ăn rất ngon, bên ngoài không làm được mùi vị đó, thỉnh thoảng còn rất hoài niệm.
Tại Tư ồ một tiếng, con ngươi xoay chuyển, bỗng nhiên nắm c.h.ặ.t t.a.y thành quả đ.ấ.m nhỏ xem như là micro đưa tới bên miệng Chu Giác Sơn, lại trịnh trọng chào anh một lần, “Xin chào, Chu đoàn trưởng, nơi này là tổ chuyên mục《Bát quái đêm khuya》của đài truyền hình trung ương, tôi là phóng viên tiền tuyến Du Tại Tư, xin hỏi Chu đoàn trưởng, đang thời kỳ trưởng thành trong lúc xuất gia tu hành, ngài làm như thế nào để không phá sắc giới, khống chế được dục vọng?”
Chu Giác Sơn cười một tiếng, vuốt nhẹ xương mày, anh biết rõ loại tính cách của cô là ba ngày không đánh thì có thể lật tung nóc nhà [11].
[11] Ba ngày không đánh thì có thể lật tung nóc nhà: hàm ý chỉ trẻ con nghịch ngợm, tính cách bướng bỉnh.
Bướng bỉnh, tiếp tục bướng bỉnh… Anh đột nhiên ngồi xổm xuống vác cô lên vai.
“Cmn anh chưa từng kiềm chế!”
Tại Tư vừa bực mình vừa buồn cười, “Thả em xuống, thả em xuống…” Cô nằm trên bả vai của anh, hai chân không ngừng đá loạn.
Chu Giác Sơn nghe lời cô, “Thả, anh thả.” Anh đi vào phòng ngủ, thuận tay đóng cửa, “Giường, hay là ghế sofa?”
Tại Tư nhìn xung quanh một vòng, cũng không suy nghĩ nhiều, “Giường…”
Thời gian không còn sớm, nên đi ngủ.
Anh gật đầu, đi tới giường rồi thả cô xuống.
Tại Tư vịn vào đệm, vừa mới ngồi dậy, anh đột nhiên dang rộng chân, lấn người đè lên.
Tại Tư vội vàng kéo chăn, trừng mắt nhìn anh, hai người nhìn nhau một hồi, cô lại không nhịn được cười, “Anh muốn làm gì…”
“Ngủ.”
“Ngủ… Vậy đi chỗ của anh mà ngủ…”
Tại Tư giương cằm lên, chỉ chỉ vị trí trống bên cạnh nói. Chu Giác Sơn không phải là gần đây đều ngủ ở bên cạnh sao, hơn nữa, đoạn thời gian trước anh còn cố ý lẩn tránh cô, không phải anh còn có thể giả bộ bận việc đi tu sửa đường quốc lộ sao, có lẽ là dứt khoát chạy đến phòng của binh lính để ngủ.