[4] Hồ Inle (hay Inlay): nằm ở vị trí trung tâm bang Shan, cách thành phố Taunggyi – thủ phủ bang Shan khoảng 40 km về phía Nam. Hồ nằm ở độ cao khoảng 889m so với mực nước biển và có diện tích khoảng 220 km². (Notes: phần này trong bản raw tác giả viết là 海芽湖 dịch ra là hồ Hải Nha, mà t tìm hồ này thì không có, t search lại GG thì có hồ Inle nổi tiếng nằm ở gần thành phố Taunggi và phù hợp với mấy câu tác giả viết phía sau nên t tự ý sửa lại). T sẽ để vài hình ảnh ở cuối chương về hồ Inle.
Mắt thấy Thang Văn nói rõ ràng mạch lạc, miệng lưỡi lưu loát. Tại Tư tiện tay mở cuốn sách nhỏ Thang Văn đưa tới, nhìn hai giây.
Mê Truyện Dịch
“Thành phố Taunggyi thế nào?”
Thành phố Taunggyi là thủ phủ bang Shan, cũng là thành phố phát triển nhất cảnh nội bang Shan. Khoảng cách từ đây đến hồ Inle cũng không xa, cô phỏng đoán, mặc dù Chu Giác Sơn có thể xin nghỉ phép, vậy thì kỳ nghỉ của anh cũng không quá dài, lần này, nếu như bọn họ đi dạo hết bên trong thành phố mà còn thừa thời gian, cũng có thể đi dạo quanh hồ Inle. Đương nhiên thành phố Taunggyi vẫn là lựa chọn đầu tiên của Tại Tư.
Thang Văn sửng sốt, sờ sờ cổ, không phải vừa rồi cô ta nói muốn đi cảnh điểm cảnh khu sao? Taunggyi…
“Cũng không tệ. Thủ phủ bang Shan chúng ta, có rất nhiều đồ ăn ngon, còn có các loại chùa miếu, nếu như Du tiểu thư cảm thấy hứng thú, vậy tôi liền nhanh chóng sắp xếp tuyến đường…”
Thang Văn ngoài miệng là đang hỏi Tại Tư, nhưng ánh mắt lại nhìn sang Chu Giác Sơn. Tại Tư cũng ngoảnh đầu sang, đôi mắt đen sáng ngời, tràn đầy khát vọng nhìn Chu Giác Sơn ngồi ở bên cạnh mình.
Chu Giác Sơn cười một tiếng, ngồi lại vị trí, khóe miệng anh cong lên, tựa đầu trên gối dựa của ghế ngồi. Thực ra mà nói, quen biết Tại Tư lâu như vậy, anh cảm giác mình rất nhanh có thể đoán ra được tâm tư của cô.
Anh liếc nhìn cô một cái, “Em xác định là em đi tham quan? Không làm gì khác?”
Nếu như anh nhớ không nhầm, anh có nói với cô anh từng vô tình gặp được ba cô – Triệu Tuấn ở thành phố Taunggyi. Thế nào mà lần này lại trùng hợp như vậy, anh vừa mới hỏi cô đi chỗ nào? Cô lại hết lần này đến lần khác chọn trúng thành phố Taunggyi?
Tại Tư thẹn thùng, hơi rũ mí mắt. Đầu ngón tay cô khẽ động, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Chu Giác Sơn.
“Em sẽ không chạy loạn.”
Xưa đâu giống nay, cô đã thay đổi rồi, anh cùng đừng bám mãi chuyện quá khứ mà không thả.
Chu Giác Sơn cười cười, nhướng mày, nửa tin nửa ngờ, anh phất tay một cái, “Sắp xếp đi, Thang Văn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thuong-ta-cua-toi/chuong-88-thuong-ta-cua-toi.html.]
Sau khi về đến quân khu, Chu Giác Sơn đúng hẹn xin nghỉ phép. Ngô Tứ Dân gật đầu đồng ý. Lúc gần đi còn nói, “À, nhớ mang theo vài binh lính đi cùng!”
Tháng trước ở bên bờ sông Namtu, Hồ Nhất Đức từng động thủ với Chu Giác Sơn, mặc dù sự việc cuối cùng chưa thể cái quan luận định [5], nhưng Ngô Tứ Dân ít nhiều trong lòng đều hiểu rõ. Tranh đấu giữa các phe phái, Ngô Tứ Dân cũng đã thấy hơn nửa đời người, thật ra ông ta rất thích nhìn cấp dưới đánh nhau, đấu võ đọ sức, như vậy mới có ý nghĩa.
[5] Cái quan luận định: chỉ ưu khuyết điểm của một người đến sau khi c.h.ế.t mới có thể đưa ra kết luận hoặc đừng đưa ra kết luận cho đến khi bạn nhìn thấy kết thúc.
Năng lực của Chu Giác Sơn, ông ta đã biết, quân đội dân tộc thiểu số Nam Shan vốn là địa phương cá lớn nuốt cá bé, ưu thắng liệt thái [6], thích giả sinh tồn [7]. Nhưng bổ nhiệm Chu Giác Sơn không phải là từ chỗ ông ta, trong lòng ông ta vẫn còn ít nhiều kiêng kị cậu ta, người này… ông ta còn phải theo dõi quan sát thêm.
[6] Ưu thắng liệt thái: mạnh mẽ thì tồn tại, yếu kém thì bị đào thải.
[7] Thích giả sinh tồn: yếu làm mồi ăn cho kẻ mạnh, kẻ muốn sinh tồn phải trải qua sự chiến thắng kẻ thù địch.
Mang binh lính đi theo, dùng để phòng thân.
Ý tứ của ông ta cũng không đơn giản như vậy.
Chu Giác Sơn gật đầu, đáp ứng.
Trước khi đi, anh còn dẫn theo vài binh lính đáng tin cậy, mà mấy người này cũng coi như số ít thân tín mà anh giao thiệp trong quân khu bang Nam Shan.
Ô tô thành hàng rời khỏi quân khu, bánh xe xoay vòng, săm lốp in dấu trên đường núi, bờ sông… Vài tiếng đồng hồ sau, rốt cuộc lái vào thành phố.
Không phụ sự kỳ vọng, trên đường các loại ô tô đi lại không ngớt, đường nhựa bằng phẳng sạch sẽ, các tòa nhà mặc dù không cao nhưng rất mới, đèn tín hiệu giao thông loại đồ vật này tượng trưng cho văn minh và thể chế cũng đã lâu không nhìn thấy rồi, đủ loại đồ vật, dường như đã qua mấy đời.
Vài chiếc xe dừng tại trước cửa một khách sạn.
Sắc trời hơi tối, bởi vì lần này đi ra ngoài không có nhiệm vụ quân sự, cho nên tất cả mọi thứ đều giản lược, xe dùng đều là xe riêng, ô tô tiến vào bãi đỗ xe, chỉ có thể dựa trên màu sắc của biển số xe mới tìm được nhận dạng là đến từ quân khu.