“…”
Tốt, anh chọc tức cô không vui mà còn không biết tới dỗ cô sao?
Tại Tư cắn môi, lúc này cô thật sự tức giận. Cô cúi đầu nhìn đôi giày vải dưới chân, dứt khoát cởi ra, ném xuống, chân trần đi trên đường đá.
Chu Giác Sơn phản ứng kịp, vội vàng vỗ vỗ vai Phùng Lực, “Được rồi, anh nên làm gì thì làm đi, còn lại tự tôi cân nhắc.”
Phùng Lực mộng bức gật đầu.
Chu Giác Sơn nhảy qua vài khối đá lớn, chạy theo phương hướng của cô gái nhỏ.
Tại Tư đang đi ở giữa khu mỏ, xung quanh người đến người đi, mấy người thợ mỏ trẻ tuổi đang đẩy xe rùa [1] ở bên cạnh đi tới không cẩn thận đụng phải chân của cô, Tại Tư cúi đầu nhìn một chút, chỉ hơi bẩn một chút, chứ không có chảy máu, cô phủi bụi, giả bộ lơ đãng liếc nhìn phía sau, Chu Giác Sơn đang ngồi xổm dưới đất nhặt đôi giày của cô.
[1] Xe rùa: hình ảnh ở cuối chương.
Chu Giác Sơn nhìn thấy Tại Tư nhìn qua đây liền mỉm cười.
Tại Tư lập tức thu hồi ánh mắt, chịu đựng chân trần đau nhói, khập khiễng đi tới cổng chính.
“Tại Tư, đừng tức giận.”
Chu Giác Sơn đuổi theo.
“Em không giận.”
“Vậy em đi giày vào trước đi.”
“Em không đi giày của anh.”
“Vậy em đi cái này vào.” Chu Giác Sơn chỉ đôi ủng dưới chân mình.
Tại Tư dừng lại, bàn tay siết chặt thành quả đ.ấ.m nhỏ, không cho là đúng, “Đó cũng là giày của anh.”
Cơn giận của cô gái nhỏ tăng lên, tính cách còn rất ngang ngược. Chu Giác Sơn híp mắt, suy nghĩ một chút, đột nhiên tiến lên một bước, một tay ôm ngang người lên, sải bước đi về phía trước.
Tại Tư kinh hãi, trong khu mỏ toàn bộ đều là người, quả nhiên đưa tới vô số ánh nhìn.
Mất mặt, mắc cỡ c.h.ế.t người…
Cô trừng mắt nhìn anh, nhỏ giọng nói, “Anh buông em ra!”
Chu Giác Sơn mắt nhìn phía trước, làm như không thấy, “Xe không đỗ ở cổng chính. Xe của Thang Văn anh cũng bảo cậu ta lái đến dưới chân núi rồi, bên ngoài khu mỏ là đất hoang, em đi về phía trước cũng không có tác dụng gì.”
“…”
Tại Tư nhụt chí.
“Vậy hôm nay em ngủ ở đâu hả?” Đêm đã khuya rồi, cô cũng không thể ngủ ở trong khu mỏ đổ vỡ này chứ?
“Anh ngủ ở đâu thì em ngủ ở đó. Có anh ở đây, làm sao anh có thể để em ngủ một mình chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thuong-ta-cua-toi/chuong-68-thuong-ta-cua-toi.html.]
Tại Tư, “…” ? ? ?
Lời nói này là lời khen?
Nhưng thế nào lại cảm thấy có chút kỳ quái…
Lời tác giả:
#Tiểu_kịch_trường:
Tại Tư: Em muốn ngủ trên giường.
Chu đoàn trưởng: Anh ngủ cùng với em.
Tại Tư: Em muốn ngủ ngoài trời.
Chu đoàn trưởng: Anh ngủ cùng với em.
Tại Tư (trừng mắt nhìn Chu đoàn trưởng): Em không ngủ.
Chu đoàn trưởng: Em xác định? Vậy thì tốt, chúng ta có thể làm chút chuyện khác.
Tại Tư: …
Ban đêm.
Bóng đêm như một màn mực dày, vầng sáng nhuộm lên phía chân trời, pha tản hương thơm. Ánh sáng ban đêm vừa phải, những đám mây mù màu nhạt che lấp các vì sao sáng, toàn bộ quân đội tập hợp, chỗ đất trống trong khu mỏ dựng lên mấy chục lều vải quân sự loại cực lớn.
Thôn Leng Ngock và thôn Naung Kyo bởi vì người Nam Wa đột nhiên quấy nhiễu nên thôn dân đều bị dọa sợ, tụ tập ở trong khu mỏ, không chịu quay về thôn, các sĩ quan nhìn nhau, bước đầu thương lượng một chút, sau đó hạ lệnh cho binh lính cấp dưới lấy ra thêm hai mươi lều vải dự phòng ở trong thùng xe, dựng lên chỗ đất trống xa hơn một chút, để cho các thôn dân nghỉ ngơi.
Lều vải của Chu Giác Sơn vốn là được bố trí ở vị trí trung tâm, không bao lâu liền bị anh đổi ra phía ngoài, sau đó lại đổi ra vị trí góc ngoài cùng.
Mê Truyện Dịch
Khang tẩu mang vài cái chăn đệm tới, trải xuống phía dưới túi ngủ, địa phương tạm thời ở lại, đều chưa thu dọn xong, dưới túi ngủ tất cả đều là đá vụn.
Bên ngoài lều, cách đó ba năm mét là chỗ các thôn dân đứng chờ để có chỗ đặt chân. Mấy binh lính hợp sức dựng bốn góc của lều lớn, Chu Giác Sơn cũng không nhàn rỗi, anh ngay cả quần áo cũng chưa thay, vẫn mặc áo ba lỗ của thợ mỏ, tay cầm sợi dây thừng gió [1] và đinh tam giác [2], bàn tay và cổ tay đồng thời dùng sức ấn đinh xuống dưới đất.
[1] Dây thừng gió: làm từ nhiều sợi ni lông, là loại dây thừng phù hợp với yêu cầu dựng lều ở trên núi cao.
[2] Đinh tam giác: hình ảnh ở cuối chương.
Thôn dân địa phương cũng không nhận ra anh.
Hai ba người nông phụ vây bên người anh, nhìn anh cũng không mặc quân trang, còn làm việc cùng binh lính bình thường, chỉ coi anh là dân binh tạm thời chiêu vào hoặc là lính tân binh mới tới.
“Chàng trai, bao nhiêu tuổi?”
“29.”
“Ôi, cũng đã 29 rồi mà còn là binh sao [3]? Có vợ chưa? Trong thôn chúng ta có mấy cô gái còn chưa kết hôn, dáng dấp cũng xinh đẹp, cậu có muốn không? Chúng tôi giới thiệu cho cậu!”
[3] Đại ý của câu này là 29 tuổi mà vẫn là binh lính bình thường (cấp thấp nhất trong quân đội), chưa có chức vụ như liên trưởng, đoàn trưởng…