“Thịt gà bị hỏng?”
“Không có.”
“Tiểu tử cậu cmn có phải ăn vụng thịt trong khay của đoàn trưởng không?”
Phùng liên trưởng tát nước bẩn trước, Thang Văn cũng không phải quả hồng mềm, hai người đứng lên, mắng chửi lẫn nhau, anh một câu tôi một câu, thiếu chút nữa lao vào đánh nhau.
Cấp dưỡng trưởng ở lán trúc phía sau cũng đang dựa vào bếp lò ăn cơm, trong miệng hắn ta đang ngậm một cái đùi gà, vô cùng nhàn nhã, đột nhiên nhìn thấy Chu Giác Sơn, đùi gà “lạch cạch” một tiếng rơi trên mặt đất.
Chu Giác Sơn lướt qua hắn ta, trực tiếp đi đến bếp lò.
“Nhặt lên rồi đem đi rửa, đừng lãng phí.”
“Dạ dạ dạ, không thể lãng phí.”
Cấp dưỡng trưởng khom lưng nhặt đùi gà ở trên đất lên, thổi một cái, lại sờ như sờ bảo bối, rửa cũng không rửa, cầm ở trong tay, trực tiếp cắn một miếng to, lại lang thôn hổ yết [6] bới bới cơm.
[6] Lang thôn hổ yết: miêu tả bộ dáng ăn vừa mạnh mẽ vừa gấp gáp.
Chu Giác Sơn cầm một cái cặp lồng, cho cơm và thức ăn của mình bỏ vào trong, lại lấy một cái cặp lồng mới, múc từ trong nồi một ít thức ăn mới.
Người rất nhanh lại rời đi.
Trong miệng cấp dưỡng trưởng toàn là cơm, để cái đùi gà xuống, vươn cổ lén lút nhìn Chu Giác Sơn, xác nhận người nọ là đi lên tầng hai vào phòng mà anh ta ngủ hàng ngày.
Phòng trúc nhỏ bên đường, Khang tẩu làm việc ở sân sau, Tại Tư đang cúi đầu ăn cơm. Bởi vì dưỡng thương nên mỗi ngày Tại Tư đều uống canh cá lóc, mắt thấy canh cá đã thấy đáy, trong lúc lơ đãng nhìn thoáng qua, một bóng dáng cao lớn quen thuộc đang đứng ở cửa.
…
Về sớm hơn mọi ngày.
Tại Tư thầm nghĩ, chậm rãi dời ánh mắt đi xa một chút, tâm tình không hiểu sao có chút cao hứng.
Chu Giác Sơn đi tới, ngồi xuống bên mép giường Tại Tư, anh cầm đôi đũa của cô lên, xem cô ăn còn thừa lại những gì.
Tại Tư mỉm cười, có chút đắc ý nhìn Chu Giác Sơn, “Hôm nay em không ăn vụng gì cả.”
Không có ớt, cũng không có món sống lạnh [7], cô nghĩ thông suốt rồi, vẫn là dưỡng thương quan trọng nhất, gần đây Hồ Nhất Đức bên kia chậm chạm không có động tĩnh, nói không chừng ngày nào đó Chu Giác Sơn sẽ phải rời khỏi chỗ này, cô muốn nắm chặt thời gian hồi phục vết thương, cũng không thể kéo chân sau của mọi người.
[7] Món sống lạnh (生冷): chỉ thức ăn sống, tức là chưa qua xử lý nấu nướng, Trung y gọi là thức ăn tính hàn. VD: dưa chuột, sushi cá sống…
Hơn nữa bên chỗ ba cô, cô còn chưa liên lạc, cô phải đợi cơ thể hồi phục tốt thì mới có thể tiếp tục đấu trí đấu dũng khí với Chu Giác Sơn, bằng không dựa vào tâm kế của người này, cô cảm thấy mình có đợi thêm ba tháng nữa cũng rất có thể liên lạc không được.
“Có muốn đổi khẩu vị không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thuong-ta-cua-toi/chuong-53-thuong-ta-cua-toi.html.]
Đuôi lông mày của Chu Giác Sơn khẽ động, buông đôi đũa trong tay xuống.
Tại Tư len lén nhìn trộm Chu Giác Sơn, không hiểu anh đang có ý gì.
Chu Giác Sơn bật cười, nhìn ngoài cửa sổ, từ phía sau lấy ra hai cái cặp lồng, cặp lồng đựng thức ăn mới cho Tại Tư, mở ra, tầng trên cùng là một phần mì vớt.
“…”
Tại Tư ngạc nhiên, cúi đầu nhìn, trong lòng ấm áp. Vẫn còn nhớ, khi còn bé cô ở Vân Nam, ba cô thường xuyên làm mì vớt cho cô. Cái này cũng đã trôi qua bao nhiêu năm rồi… “Anh vẫn còn nhớ em thích ăn mì vớt…”
“Thịt gà và cà ri bò, không thích sao?”
Anh lần lượt mở từng tầng trong cặp lồng.
Tại Tư cười cười, gật đầu, thích, “Nhưng mà em ăn no rồi…”
“Ăn thêm một chút, binh cấp dưỡng làm, rất tốt cho sức khỏe. Canh cá em ăn ngán rồi, thỉnh thoảng cũng có thể thay đổi khẩu vị.” Chu Giác Sơn vừa nói, vừa bưng khay cơm của Tại Tư để ra bàn đọc sách.
Thức ăn ngon trước mặt, cơn thèm ăn cũng bừng lên, Tại Tư nhìn thức ăn ngon ở trước mắt, cô cầm đôi đũa lên, do dự một chút, trước tiên gắp một miếng thịt gà nấu nước cốt dừa.
Nước dùng vừa miệng, hương vị nước dừa đậm đà dài lâu.
Mê Truyện Dịch
Cô lại gắp thêm một miếng, nhanh chóng nhai kỹ.
“Ăn ngon không?”
“Ngon hơn canh cá.”
“Sau này đổi canh cá sang món này?”
“…” Tại Tư cắn đầu đũa, sắc mặt bỗng nhiên kém một chút. Nói thật, bất kể là đồ ăn ngon bao nhiêu, nếu như ăn liên tục một tuần như ăn canh cá lóc thì món ngon cũng trở nên không ngon.
“Em, em có thể…”
Chu Giác Sơn nhìn hiểu, cười khẽ, gật đầu.
“Được, thay đổi thức ăn, kiên trì hai ngày nữa.”
Tại Tư chậm rãi gật đầu, được, lùi một bước trời cao biển rộng, cái này dù sao cũng tốt hơn hai ngày ăn canh cá.
Chu Giác Sơn đi tới trước tủ quần áo, lấy ra thêm một cái thùng xốp không dùng đến, anh lấy hết đồ ở chính giữa ra, giữ lại bốn góc, đặt tới bên cạnh Tại Tư, khiến cho cái bàn nhỏ trên giường cô trở nên dài hơn.
Hai người mặt đối mặt ăn cơm, rất yên tĩnh, thật ra bình thường anh cũng không nói nhiều, chỉ là tính cách của Tại Tư lại càng yên tĩnh hơn, cho nên hai người nói chuyện trời đất, thường thường vẫn là anh chủ động hơn một chút.