Tại Tư cười, liên tiếp gật đầu, “Không sai.” Chính là món này.
Khang tẩu gật đầu, thở phào nhẹ nhõm, “Vậy cô mau ăn đi, bột cứng lại sẽ ăn không ngon.”
Loại bánh cuốn này, ở Myanmar vẫn thường hay gặp. Trước đây bà luôn cảm thấy Tại Tư là một người Trung Quốc, người ở đó có tiền có thế, hẳn là sẽ thích ăn những món thịt cá, Myanmar lại có thừa tôm cá, bà thường làm cho cô ấy một ít món ăn giàu dinh dưỡng, nhưng ai lại nghĩ đến cô ấy vậy mà thích ăn bánh cuốn chứ, vừa rẻ lại dễ làm, xay bột cán mỏng rồi hấp một lần là được, đối với những người phụ nữ ở trong núi quanh năm nấu cơm như các bà mà nói, một chút kỹ thuật đều không có.
Trong nhà không có bàn nhỏ để đặt lên giường, Khang tẩu dùng đồ vật có sẵn, lấy ra một cái thùng xốp ở trong ngăn kéo. Bà lấy đồ vật ở chính giữa ra, bớt lại đồ vật ở bốn góc, sau đó đem thùng xốp đặt ở trên đùi Tại Tư, tiếp đó đặt khay đồ ăn lên trên, vừa cách nhiệt lại nhẹ nhàng, độ cao giống như một cái bàn, vừa vặn thích hợp.
Tại Tư mỉm cười, giơ một ngón tay cái lên khen Khang tẩu, cô cúi đầu nhìn bát bánh cuốn và ly sữa đậu nành trước mặt.
Rời nhà quá lâu, sẽ nhớ một ít món đồ ăn vặt ở bên đường.
Cô lấy một sợi dây thun buộc mái tóc dài lại. Trên bánh cuốn có dầu ớt [3], dầu hoa tiêu [4], tỏi băm, hành lá xắt nhỏ và gừng mạt [5]…
[3] Dầu ớt (辣油), [4] Dầu hoa tiêu (花椒油): hình ảnh ở cuối chương.
[5] Gừng mạt: là gừng sau khi sử dùng d.a.o bào bào nhỏ.
Thoạt nhìn rất ngon miệng.
Cô vội vã cầm đũa lên, gắp một miếng bánh cuốn trắng đến trong suốt.
…
Tiếng giày da vang lên.
Miếng bánh cuốn non mềm tinh tế trong nháy mắt đã rơi trở về trong bát.
Tại Tư giật mình ngẩng đầu lên, Chu Giác Sơn cầm một xấp văn kiện đẩy cửa đi vào, túi văn kiện là túi không thấm nước, nhưng lúc anh ra ngoài không mặc áo mưa, cái ô dùng không được tốt lắm, một thân quân phục sẫm màu đều bị nước mưa thấm vào một chút.
Chu Giác Sơn thuận tay ném văn kiện lên trên bàn, xoay người, cởi áo khoác xuống.
“Bác sĩ Trần nói trong vòng 10 ngày kể từ khi sau phẫu thuật em không được ăn cay.”
Anh đứng nghiêm, đưa lưng về phía cô, mặt hướng vào trong tường, cởi từng khuya áo một.
Vẻ mặt Tại Tư hờn dỗi, mím mím môi, nhanh chóng cầm đũa lên, gạt dầu ớt, dầu hoa tiêu, v.v… giấu xuống dưới đáy bát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thuong-ta-cua-toi/chuong-50-thuong-ta-cua-toi.html.]
Khang tẩu nhìn bầu không khí có chút không ổn, vội vàng tìm cái cớ rồi chạy mất.
Mê Truyện Dịch
Tại Tư len lén uống một ngụm sữa đậu nành nóng, xoa xoa miệng, bình tĩnh như thường gắp một miếng bánh cuốn.
Chu Giác Sơn nghiêng đầu, lông mày hơi nhíu lại, anh rút ra 92G ở bên thắt lưng, giả bộ làm ra dáng vẻ lơ đãng, nhét một viên đạn vào, động tác tay cực kỳ nhanh chóng — s.ú.n.g đã lên đạn.
“…”
Tại Tư đầy vô cùng ấm ức, ngoan ngoãn bỏ xuống, “Ăn một chút cũng không có chuyện gì…”
Chu Giác Sơn không đồng ý, tháo băng đạn, lấy viên đạn ra. Anh để s.ú.n.g xuống, đi tới trước mặt cô, đoạt lấy đôi đũa, gạt hết dầu ớt ở dưới đáy bát ra.
“Bác sĩ nào nói với em?”
“…” Tại Tư nhụt chí.
Anh biết rõ cô không biết nói tiếng Myanmar, làm gì có bác sĩ nào ngốc mà đến nói chuyện với cô.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, nhìn nhau không nói gì, sau một hồi yên lặng kéo dài, Chu Giác Sơn lại phát hiện có hành lá xắt nhỏ và gừng mạt giấu ở dưới bánh cuốn. Anh dứt khoát bưng cả bát đi, đặt bát lên bàn, ăn một mình.
Mười hai rưỡi trưa, suất cơm dành cho bệnh nhân đúng hẹn mang tới — lại là canh cá và cháo bột [6], Tại Tư hết hi vọng, thế nhưng cái bụng đã đói đến mức kêu rột rột, Chu Giác Sơn ngồi ở dưới cửa sổ liếc nhìn cô một cái, cô không có cách nào khác, đành phải cầm thìa lên, múc một muỗng nước canh đưa vào trong miệng.
[6] Cháo bột: nguyên văn là 面糊 (diện hồ), khi t có tra thì nó nói là hỗn hợp bột (có thể là bột mì) pha với nước hoặc có thêm trứng sữa. Nhưng t nghĩ Tại Tư là bệnh nhân nên t tự ý thay đổi thành cháo bột (bột gạo) giống trẻ con tầm 5 – 6 tháng hay ăn.
Trong phòng ngủ cực kỳ yên tĩnh, hai người đều đang ăn trưa.
Tại Tư rũ mắt xuống, buồn chán khuấy khuấy bát canh cá trong tay.
“Bao giờ chúng ta mới có thể rời khỏi nơi này?”
Chu Giác Sơn uống một ngụm sữa đậu nành, “Đợi thêm một tuần. Nếu như Hồ Nhất Đức vẫn không có động tĩnh, vậy thì đợi mưa tạnh, đường khô rồi chúng ta sẽ lên đường rút về quân khu.”
Đường quốc lộ lúc tới đã bị phá hỏng, trời mưa xuống, đường đất có thể đi đều bị nước mưa rơi xuống tạo thành nhiều vũng lầy nhỏ, lầy lội không thể tả, xe jeep rất khó di chuyển.
Tại Tư gật đầu, cô cảm thấy cuộc sống gần đây của mình quá mức an nhàn, yên ả, “Anh [7], anh thấy em học một ít tiếng Myanmar có được không?”