Tại Tư ngẩng đầu, nhìn Khang tẩu trước mặt, có thể người phụ nữ này mới là người cứu cô vào lúc hiểm nguy này...
Khang tẩu giúp cô chải tóc gọn gàng, rồi ra cửa dọn thùng gỗ để tắm. Phụ nữ Myanmar thường ngồi xổm bên bờ sông tắm, nhưng bà biết người Trung Quốc không quen cách đó, bà từng gặp khách du lịch Trung Quốc, họ thích trốn trong phòng nhỏ để tắm.
“Tiểu thư, nước đã chuẩn bị xong, cô vào đi, không nóng nữa đâu.”
Khang tẩu dùng đầu ngón tay thử nước, nhẹ nhàng vẩy một giọt rồi cười vẫy tay mời Tại Tư.
Cô cắn môi, nhìn chăm chú không chớp.
Trong mắt cô rưng rưng, bất ngờ cô nắm cổ tay Khang tẩu, mở lòng bàn tay bà ra, viết một dãy số đơn giản.
“Khang tẩu, coi như tôi cầu xin dì, dì giúp tôi chút được không? Đây là số điện thoại người nhà tôi, tôi muốn gọi cho họ! Dì giúp tôi, chỉ cần dì giúp tôi rời khỏi nơi này, chờ tôi về Trung Quốc, tôi sẽ gửi cho dì rất nhiều tiền... để dì sống cuộc đời an nhàn không lo cơm áo!”
Gia cảnh Tại Tư rất tốt, chỉ cần... chỉ cần bà ấy để cô rời đi, chuộc thân trả nợ, cô sẽ làm mọi thứ.
Khang tẩu vẫn cười khanh khách, lau mồ hôi trên trán, nói: “Tiểu thư, cô nói gì vậy? Tôi không hiểu.”
Bà là người Myanmar hơn bốn mươi tuổi, lớn lên ở vùng núi bang Shan, chỉ biết nói tiếng Myanmar và dân tộc Shan. Tại Tư bỗng nói một tràng tiếng nước ngoài, làm sao bà hiểu được.
Cô sắp khóc vì lo lắng thì ngoài cửa vang lên tiếng phanh gấp.
Tại Tư giật mình.
Khang tẩu mở cửa sổ nhìn ra, mừng rỡ.
Bên ngoài sân, một người đàn ông lực lưỡng mặc quân phục, đeo s.ú.n.g hông, nhanh nhẹn nhảy xuống xe.
Khang tẩu cười, kéo cổ tay Tại Tư, nhẹ nhàng đẩy cô vào thùng nước.
“Tiểu thư, cô mau tắm đi, trưởng quan đã về rồi.”
“...”
Chu Giác Sơn không hề vội vã tiến vào, Tại Tư bị Khang tẩu ấn vào thùng gỗ, sặc hai ngụm nước.
Nửa đêm canh ba, vùng phụ cận ngay cả một chút tạp âm cũng không có, Khang tẩu cấp tốc làm việc, nhanh chóng giúp Tại Tư lau người một lần.
Thời điểm Chu Giác Sơn vào cửa, Tại Tư đã được Khang tẩu thu thập cho không sai biệt lắm. Tóc dài của cô ướt đẫm, mặc lại bộ quần áo lúc trước, bả vai co lại, một đôi chân trắng nhẵn bóng, cả người run bần bật, cuộn mình ở phía sau thùng gỗ.
Người đàn ông cao lớn không nói gì, mặt lạnh, tháo bao s.ú.n.g bên hông xuống, tiện tay đặt trên bàn ở cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thuong-ta-cua-toi/chuong-5-thuong-ta-cua-toi.html.]
Khang tẩu cúi mặt xuống, trong lòng rõ như gương, kéo một thùng gỗ lớn đầy nước, gắng sức nhấc lên, hì hục hì hục đi ra ngoài.
…
Căn phòng rộng rãi, bốn phía ánh đèn yếu ớt, điện áp ở Myanmar không được tốt lắm, trong phòng cũng không có nguồn sáng nào khác, Chu Giác Sơn đứng ở cửa phòng ngủ tắt bóng đèn chính, cũng chỉ còn lại một cái đèn bàn nhỏ bày ở đầu giường có ánh sáng mờ mờ màu vàng ấm áp.
Tại Tư khẩn trương, run rẩy ôm chặt bả vai, cô cúi đầu, một đôi giày quân dụng màu đen sáng loáng dừng ở trước mắt cô.
“Tên [1]?”
… Là tiếng Trung.
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp êm tai, đọc từng chữ rõ ràng đúng tiêu chuẩn [1].
[1] Tên trong tiếng Trung là 名字, nên trong câu nói là đọc từng chữ đúng tiêu chuẩn.
Tại Tư có chút ngoài ý muốn. Cô biết rõ dân tộc Hán ở Myanmar không ít, phần lớn các sĩ quan nơi này cũng được chỉ dạy khá tốt… Thế nhưng ở đây thông dụng phương ngữ [2], nói tiếng Trung chuẩn như vậy… cũng là lần đầu tiên cô nghe thấy ở Myanmar.
[2] Phương ngữ: là hệ thống ngôn ngữ được dùng cho một tập hợp người nhất định trong xã hội. Phương ngữ được chia thành phương ngữ lãnh thổ và phương ngữ xã hội.
Cô nhíu mày, hoang mang suy nghĩ một phen, nhẹ nhàng thốt ra ba từ.
“Du Tại Tư.”
“Tuổi?”
“23 tuổi.”
“Ở Trung Quốc có người yêu chưa?”
Chu Giác Sơn trực tiếp hỏi cô, chân phải anh lui về phía sau nửa bước, chân vừa mới chạm đất, dùng quân tư [3] tiêu chuẩn ngồi xổm ở trước mặt cô.
[3] Quân tư (军姿): tư thế quân đội. Ví dụ như đứng nghiêm, ngồi xuống, chào, v.v…
Tại Tư chậm rãi ngước mắt, một bộ quân phục có ve áo [4] mô phỏng kiểu Mỹ lọt vào trong mắt cô, vóc dáng người đàn ông đối diện vạm vỡ, vai rộng thắt lưng hẹp, ngồi xổm thì cũng cao hơn cô nửa cái đầu.
[4] Ve áo: phần kéo dài cổ áo kiểu Âu, bẻ lật ra hai bên trước ngực.
Vốn là, lúc ở nhà Miêu Luân, Chu Giác Sơn vẫn luôn đứng ở chỗ tối, Tại Tư từ đầu đến cuối cũng không nhìn thấy rõ tướng mạo của anh ta. Cho đến bây giờ cô mới phát hiện, hóa ra bề ngoài của người đàn ông cứu cô lại có lực uy h.i.ế.p như vậy…
Đa phần người dân Myanmar có khuôn mặt dẹt, sống mũi thấp, nhưng anh ta có ngũ quan lập thể [5] tiêu chuẩn, lông mày đậm nhíu chặt, nước da màu lúa mạch lộ ra mùi vị kiên cường, ánh mắt sâu thẳm kiên nghị, tản ra khí tràng [6] uy phong lẫm liệt, thậm chí còn có chút dễ nhìn.
Mê Truyện Dịch