“Cô ở lại chỗ này đừng nhúc nhích, tôi đi xem phía trước một chút.”
Chu Giác Sơn để Tại Tư ngồi xổm ở phía sau một bụi cây rậm rạp, lại nhặt lên vài nhánh cây, che chắn xung quanh cô.
Hôm nay nhóm người này vô tổ chức, vô kỷ luật, nhân số không nhiều lắm, vũ khí lạc hậu, hẳn là còn chưa đủ để gây sợ hãi.
Tại Tư nhìn anh ta có chút lo lắng, “Anh cẩn thận một chút.”
Chu Giác Sơn gật đầu, “Yên tâm.”
Chu Giác Sơn để lại con d.a.o quân sự cho Tại Tư, nhanh chóng rời đi, biến mất ở trong bóng tối, Tại Tư cúi đầu nhìn vị trí của mình một chút. Chỗ này bí mật, nhưng lại bí mật hơi quá, cũng không biết anh ta quay lại có thể tìm được cô hay không.
Xung quanh tối đen, hơn nữa lại là một khoảng dài yên tĩnh, Tại Tư buồn bã thở dài, lại xoay xoay con d.a.o trong tay, tâm tình nặng trĩu, cô mím môi, hậu tri hậu giác, hơi ngạc nhiên vì anh ta thế nào lại dám đưa vũ khí trên người mình cho cô.
Địa phương mà anh ta đi không phải là càng nguy hiểm hơn sao?
Anh ta không sợ lát nữa quay lại thì cô sẽ trở mặt rồi dùng con d.a.o này đối phó với anh ta?
Mũi d.a.o nhẹ nhàng xẹt qua một cây cỏ dại dài mảnh, chất lỏng trong suốt nhanh chóng theo mặt lá trơn nhẵn chảy ra… Một con d.a.o rất nhanh rất sắc bén, nếu như dùng tốt có thể một đao trí mạng.
Mê Truyện Dịch
Cách đó không xa, một hồi tiếng bước chân sột soạt truyền đến, Tại Tư chăm chú lắng nghe, lên tinh thần.
“Đầu phật dát vàng, số tiền này kiếm không lỗ.”
“Anh, số tiền này có đủ cho chúng ta đến Yangon [1] chơi vài ngày không?”
[1] Yangon: là thành phố lớn nhất ở Myanmar, nằm ở ngã ba sông Yangon và sông Bago. So với các thành phố lớn ở Đông Nam Á, Yangon tương đối kém phát triển.
Thanh âm của hai người đàn ông liên tiếp vang lên, một to một nhỏ. Người đàn ông nói chuyện trước lại lên tiếng, “Yangon? Đi chỗ đó làm cái gì! Hai ngày trước tao nghe nói tỉnh Vân Nam Trung Quốc rất có tiền, chỗ đó vừa rộng lớn lại có nhiều gái đẹp, chờ làm thêm một trận nữa kiếm thêm một số tiền lớn, sau đó tao tìm một người quen, dẫn các anh em vượt biên qua đó.”
“…” Tiếng bước chân dày đặc trước sau chồng chéo lên nhau, Tại Tư đếm một chút, có khoảng bảy tám người. Xem ra Chu Giác Sơn nói không sai, những người này và Hồ Nhất Đức không có liên quan, nếu chỉ là ý đồ kiếm tiền g.i.ế.c người, vậy tám mươi phần trăm là thổ phỉ.
Loại súc sinh như thế này, quả thực chính là phần tử bại hoại cặn bã, Tại Tư nhớ đến con dao, cô nghĩ tới nhóm tiểu hòa thượng chỉ mới bảy tám tuổi kia, rất muốn hung hăng ghim hai đao lên trên người đám người này.
Một bàn tay đột nhiên đè cô xuống.
Tại Tư quay đầu lại nhìn, kinh ngạc. Chu Giác Sơn bình tĩnh như thường, ngồi xổm xuống bên cạnh cô, xuỵt một tiếng bên tai cô.
Lông mày Tại Tư hơi động, “Anh trở lại bằng cách nào?” Cô ghé môi vào sát bên tai Chu Giác Sơn, cố gắng hạ thấp âm lượng đến mức tối thiểu. Một người cao lớn như anh ta, đi bộ không có tiếng động sao, hơn nữa còn đi hết một vòng lớn nhanh như vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thuong-ta-cua-toi/chuong-37-thuong-ta-cua-toi.html.]
Chu Giác Sơn cười một tiếng.
“Đừng nói chuyện, xem cuộc vui.”
Anh nhướng mày, lấy tay bóp gò má của Tại Tư.
Anh ta bóp mặt của cô, để cho cô quay đầu đi, Tại Tư nhíu mày, khuôn mặt cô bị anh ta dùng tay bóp giống như một con sóc chuột [2], mỡ dồn hết lên gò má, đôi môi hơi vểnh lên.
[2] Sóc chuột: là một chi sóc nhỏ có sọc trên lưng. Có 1 loài sống ở Bắc Mỹ và một loài sống ở Á Châu gọi là sóc chuột Siberia. Hình ảnh ở cuối chương.
“Nhìn cái gì?”
“Pháo hoa.”
Tại Tư không hiểu lý do, đẩy tay Chu Giác Sơn xuống, cô xoa xoa khuôn mặt, ngay phía trước đột nhiên truyền đến tiếng nổ ầm ầm.
Cô vội vã ngửa đầu nhìn, bụi đất, cành cây và lá rụng theo gió bay lên, cô cúi đầu, nước mắt chảy xuống, cũng may không nhìn thấy tay chân người…
Chu Giác Sơn kiên nhẫn đợi một lát, phủi phủi bụi đất trên quần áo, đứng dậy, gương mặt vân đạm phong khinh, “Đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Trung Quốc có câu châm ngôn không biết cô đã nghe qua chưa.” Chu Giác Sơn cúi đầu, Tại Tư ngửa đầu nhìn hắn.
“Ừ?”
“Làm việc tốt, không để lại tên.”
Tại Tư: …
Tại Tư bĩu môi, bật cười, lại có chút không thể tưởng tượng nổi, trong lòng suy nghĩ e rằng thời gian và địa điểm anh ta dùng những lời này là không đúng rồi.
Chu Giác Sơn khoanh tay, lơ đễnh, khom lưng kéo cô từ dưới đất đứng lên, “Tôi vừa mới báo cảnh sát, chắc khoảng mười phút nữa cảnh sát sẽ đến.” Phụ cận đây không phải khu quản lý trực tiếp của quân đội bọn anh, hai người bọn họ phải rời đi nơi này trước khi cảnh sát đến.
“…”
Tại Tư vội vã đứng dậy, đi theo Chu Giác Sơn xuống núi, trong lúc đó còn tránh được mấy người binh lính tuần tra trên núi.