Anh muốn tìm một phần tài liệu ghi chép về những việc làm trước đây của Hồ Nhất Đức ở trong quân kho [4] cũng như mò kim đáy biển, mà bây giờ quyển nhật ký trước mắt nhìn như rất tầm thường, nhưng thật ra vừa vặn giúp anh một cái đại ân.
[4] Quân kho: là nơi cất giữ những công văn, vật chất, vũ khí, v.v… của quân đội.
Trên tầng, xung quanh lặng yên không một tiếng động.
Người phụ nữ trên giường vẫn còn ngủ say.
Chu Giác Sơn đi tới, sải bước qua ngồi ở mép giường, đưa lưng về phía cô. Anh đặt hai khuỷu tay lên đầu gối, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, dùng đầu ngón tay tùy ý gảy gảy trang giấy cũ màu.
Không phải là kẻ mù đều có thể nhìn ra được, quyển nhật ký này đã lâu năm, cũ thành như thế này, chứng minh cô không hề nói dối.
Đang lúc suy nghĩ, anh cúi đầu, từ trong túi móc ra một bao thuốc lá.
Gió đêm thổi lất phất, anh ngồi trầm tĩnh, dùng hai ngón tay thon dài kẹp điếu t.h.u.ố.c lá dài mảnh, một tay đẩy ra cái nắp bật lửa, đem tới gần điếu thuốc lá, trong giây lát, ánh lửa đỏ thắm chiếu sáng hơn nửa khuôn mặt anh, ban đêm bóng cảnh vật chập chờn, anh hít sâu một hơi, lại chậm rãi phun ra một vòng khói trắng nhạt.
“Xin lỗi.”
Không ngoài dự liệu, trả lời anh là một mảnh yên tĩnh buồn tẻ nhạt nhẽo.
Tại Tư vẫn không nhúc nhích, ngủ rất sâu, hình như cả người cô đều mỏi mệt, lúc ngủ, chân mày vẫn còn nhíu chặt ở một chỗ.
Chu Giác Sơn quay đầu lại, nhìn cô có chút không đành lòng. Sinh sống trong điều kiện như vậy, ăn bữa hôm nay lo bữa ngày mai, một đêm này hình như đã là trạng thái bình tĩnh tốt nhất rồi.
Anh suy nghĩ một chút, cầm quyển nhật ký lên, để lại phòng ngủ lớn cho một mình Tại Tư.
… Tiếng giày quân dụng chậm rãi bước xuống, thức tỉnh một loạt lính gác đang mê man.
“Đoàn trưởng…”
“Mọi người ngủ đi.”
Anh bước rất nhanh, sải bước xuống cầu thang, trước mặt là con đường dẫn lối vào cửa thôn, anh đi dọc theo con đường, bên đường vốn là một loạt phòng nhỏ tối đen nhưng rất nhanh liền sáng lên.
Mê Truyện Dịch
Ánh sáng của đen pin cầm tay chính là đèn đường, anh vẩy nhẹ điếu t.h.u.ố.c lá trong tay, tàn thuốc rơi xuống dọc theo bên đường, không lâu lắm, hơn trăm đèn pin điện áp cao xuất hiện chiếu sáng ở cửa sổ, Chu Giác Sơn không để tâm, rất nhanh quẹo vào một lán trúc cũ nát.
Trong lán trúc đều là binh lính bị thương, một đám người trông thấy Chu Giác Sơn đều kinh hãi.
Chu Giác Sơn làm như không thấy, vứt bỏ điếu thuốc, tìm một chỗ coi như sạch sẽ nằm xuống.
Gối đầu lên cánh tay của mình.
Nhắm mắt, ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thuong-ta-cua-toi/chuong-27-thuong-ta-cua-toi.html.]
Hôm sau, sáng sớm tỉnh lại.
Không khí ở vùng nông thôn trong lành, trong khe núi tràn ngập một tầng sương rất mỏng, Tại Tư mơ màng tỉnh dậy, thấp thoáng thấy được một bóng dáng rất là quen thuộc.
Tóc ngắn, thân hình hơi mập…
“Khang tẩu?”
“Ơ kìa! Tại Tư tiểu thư! Cô đã tỉnh! Tôi nghe nói tay cô bị thương, thế nào rồi, có nghiêm trọng không?”
Một bàn thức ăn vừa mới dọn xong, Khang tẩu thấy cô thức dậy, lập tức vui vẻ xán lại gần, bà ấy bưng lên một chậu nước sạch cùng vài viên thuốc qua đây, không nói hai lời liền tháo băng gạc trên tay Tại Tư.
Tại Tư ngơ ngẩn, lông mày hơi nhíu lại, còn chưa biết rõ chuyện gì đang xảy ra.
Ngoài cửa, một bóng dáng gầy gò chống một cây nạng, đưa lưng về phía hai người, cúi đầu, phiên dịch giúp Tại Tư và Khang tẩu.
“She arrived this morning.” (Bà ấy mới đến sáng nay.)
Tại Tư nhìn lại, ánh mắt sáng lên, hóa ra là Thang Văn…
“Why?” (Tại sao Khang tẩu lại đến?)
Tại Tư nghĩ thầm, bọn họ không phải là đợi thêm hai ngày nữa sẽ trở về quân khu bang Nam Shan sao? Bây giờ để cho Khang tẩu qua đây… vậy đi lại sẽ thêm phiền phức.
Thang Văn mím môi, đứng thẳng nhún vai, “Cô phải hỏi đoàn trưởng của chúng tôi.”
“Là Chu Giác Sơn để dì ấy tới?”
“Ừ, Khang tẩu là thủ tịch bộ trưởng quân khu sắp xếp cho đoàn trưởng, ở quân khu bang Nam Shan, ngoại trừ bộ trưởng và bản thân đoàn trưởng, không ai có thể sai khiến điều động được bà ấy.” Mặc dù thân phận của Thang Văn là một quân nhân, nhưng nói lý ra hắn ta cũng phải khách khí với Khang tẩu hai phần.
“…”
Tại Tư gật đầu, như có điều suy nghĩ… cô lại liếc mắt nhìn người phụ nữ trung niên trước mắt, đối phương nhẹ nhàng, cẩn thận giúp cô tháo băng gạc trong lòng bàn tay.
Cô mỉm cười, “Khang tẩu…”
“Dạ?” Biết một thời gian, Khang tẩu đã có thể nghe hiểu Tại Tư gọi tên của bà.
(Từ trước Khang tẩu vẫn xưng hô với Tại Tư là 小姐 (tiểu thư), với lại bà ấy luôn nghĩ mình là người giúp việc, nên ở câu trên khi Tại Tư gọi bà thì mình để là “Dạ.”)
Khang tẩu cúi đầu, chăm chú tinh thần tháo băng gạc.
Tại Tư nghĩ một chút, đụng vào bả vai của bà ấy, khoa tay múa chân, cố gắng giao tiếp với Khang tẩu, “Chu Giác Sơn bảo dì qua đây vì chuyện gì à?”