Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thượng Tá Của Tôi - Chương 173: Thượng Tá Của Tôi

Cập nhật lúc: 2025-07-03 02:12:17
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Du Tại Tư mang theo một cái điện thoại di động rời đi, nhưng lại không liên lạc trước với anh.

Vì sao?

Là tạm thời có chuyện làm chậm trễ?

Hay là cô đã phát hiện ra một số chuyện vốn là cô không nên biết?

Chu Giác Sơn cau mày, suy tư trong giây lát, vừa mới có ý muốn gọi điện thoại thăm dò Triệu Tuấn, điện thoại di động trong túi đúng lúc rung lên vài cái.

Người gọi đến: Hồ Nhất Đức.

Chu Giác Sơn nhìn xung quanh, mím mím môi, đứng lên, đi ra phía sau gốc cây, ẩn núp một đám binh lính đang cứu hỏa, nhận điện thoại.

“Alo.”

“Đến đây đi, các cô gái ở chỗ này vừa nhiều vừa đẹp.”

Trong lúc nói chuyện, Hồ Nhất Đức cởi bỏ quần lót tứ giác, ông ta ôm chầm một cô gái còn chưa phá thân, dùng sức hôn một cái. Ông ta tuổi đã gần năm mươi, cả người đều là mỡ thừa, cho dù lớp mồ hôi dầu thấm ướt ghế sofa ở phía sau ông ta, ông ta cũng hoàn toàn không quan tâm, tùy ỳ nằm ở quầy rượu bên trong bao sương, hành vi phóng túng.

Chu Giác Sơn cúi đầu, dùng mũi giày đá hòn đá trên mặt đất, không tiếp câu chuyện của ông ta.

“Ông xử lý Ngô Tứ Dân thế nào rồi?”

Hồ Nhất Đức uống một ngụm rượu, “Lão ta? Cậu không cần phải lo. Trước kia tôi với lão ta dù sao vẫn là anh em quá mệnh [2] đánh giặc cùng nhau, tình hữu nghị cách mạng, tình cảm mấy chục năm, không thể nào nói g.i.ế.c là g.i.ế.c được.”

[2] Anh em quá mệnh (过命兄弟): anh em đã cùng trải qua khó khăn sống c.h.ế.t cùng nhau.

Chu Giác Sơn hơi thở phào nhẹ nhõm, như vậy là tốt nhất.

“Có phải gần đây ông có một nhóm hàng mới dự định vận chuyển sang Trung Quốc không?”

“Đúng vậy.”

“Ngày nào đi? Có cần tôi đi hỗ trợ không?”

Hồ Nhất Đức vừa nghe lời này, kinh ngạc, “Ôi, thế nào? Thông suốt rồi?”

Hai người bọn họ nhận thức đã hơn nửa năm nay, Chu Giác Sơn vẫn luôn nhát gan sợ phiền phức, tình nguyện mang binh đánh giặc, cũng không chịu đụng đến ma túy và quân hỏa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thuong-ta-cua-toi/chuong-173-thuong-ta-cua-toi.html.]

Nếu không phải tiểu tử này là người quân đội Thái Lan giới thiệu cho Hồ Nhất Đức, cmn ông ta thật sự muốn hoài nghi có phải cậu ta là nằm vùng Interpol phái đến hay không, thế nhưng chỉ bằng bối cảnh quân đội Thái Lan của cậu ta, Hồ Nhất Đức cũng không dám trêu chọc. Hơn nữa lại nói, Chu Giác Sơn tiểu tử này quả thật có thể làm việc, chỉ bằng thực lực của cậu ta, kẻ ngốc mới đi làm cảnh sát, quanh năm cũng không kiếm được chút béo bở, nguy hiểm lại cao, làm cảnh sát? Thiệt hay không thiệt đây.

Chu Giác Sơn nhìn phương xa, cười khẽ một tiếng, “Xem là vậy đi.”

Mê Truyện Dịch

“Vậy ngày mai gặp ở chỗ cũ.”

“Được.”

Trò chuyện kết thúc, Chu Giác Sơn lập tức xóa nhật ký cuộc gọi, nâng xẻng lên, giả vờ bình tĩnh, sáp nhập vào đội ngũ cứu hỏa.

Trong khe núi, ánh lửa cao ngất, đám cháy hừng hực giống như muốn nuốt cả bầu trời, vũ khí và mạng lưới bảo vệ trong sân huấn luyện của quân khu bị đám cháy tàn phá thành tro bụi hư vô, khói đen dày đặc điên cuồng quấn quanh áng mây cuối trời, thuận theo chiều gió, phiêu tán đến trại Hurai mộc mạc đơn sơ dưới chân núi.

Tại Tư dựa theo địa chỉ Triệu Tuấn cung cấp, vừa mới tìm được Bạch Tĩnh.

Trước khi tới, cô còn đem chiếc xe của Tống Diễn giấu ở trong một hầm trú ẩn bên cạnh trại tử, dùng rơm rạ che kín, đề phòng bất cứ tình huống nào.

Bạch Tĩnh nhìn thấy cô, rất cao hứng, “Ăn cơm tối chưa?”

“Còn chưa ăn.”

Bạch Tĩnh vội vàng đi vào phòng bếp bưng bát mì sợi vừa mới làm xong ra ngoài, phía trên có thêm nước sốt mới làm, chỉ chốc lát sau, lại một khuôn mặt mừng rỡ chạy ra.

“Nếm thử đi, nếm thử đi.” Bạch Tĩnh đưa bát mì sợi cho Tại Tư.

Buổi tối oi bức, hai người cũng không vào trong nhà, mỗi người ngồi trên một cái mã trát nhỏ, hai người ngồi đối mặt với nhau, ở giữa cách một cái bàn đá nguyên thủy có phong cách cổ xưa, ngồi dưới một tàng cây gừa ở trong sân. (Cây gừa: hình ảnh ở C33)

Tại Tư an ủi bản thân, không muốn đem tâm tình tiêu cực truyền sang cho Bạch Tĩnh. Cô vỗ vỗ khuôn mặt, mỉm cười gật đầu với Bạch Tĩnh, tách ra đôi đũa dùng một lần, “Làm sao chị lại qua Nam Shan? Ba tôi đưa chị qua đây à, không biết là rất nguy hiểm sao?”

“Haizz, Bắc Shan cũng đâu có an toàn, cả ngày đánh tới đánh lui, dù tôi chỉ muốn đi ra ngoài mua một mớ rau cải cũng rất phiền phức rất phiền phức.”

Tại Tư nở nụ cười, “Nói cũng phải.”

“Hơn nữa đi ra ngoài chơi, phong cảnh tàm tạm, dọc đường đi tôi còn có thể vẽ một chút.” Bạch Tĩnh vừa nói, vừa chạy vào bên giường trong phòng, cô ấy mở to hai mắt, giống như là tìm thấy bảo bối, từ phía dưới cái gối lấy ra một quyển vở giấy điền tự cách [3].

[3] Giấy điền tự cách (纸田字格): nó cũng giống kiểu vở ô ly bên mình. Hình ảnh ở cuối chương.

Myanmar khắp nơi đều là gỗ, nhưng giấy lại hết sức đắt tiền, nếu như chỉ muốn vẽ vui đùa một chút, dùng loại giấy điền tự cách dành cho học sinh tiểu học là tiện nghi nhất.

Loading...