Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thượng Tá Của Tôi - Chương 164: Thượng Tá Của Tôi

Cập nhật lúc: 2025-07-03 02:11:55
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Giác Sơn đỡ đầu gối, đứng lên.

Anh cau mày, ở trong phòng khách chậm rãi đi thong thả, “Ý của em là nói, Hồ Nhất Đức chỉ là một quân cờ mặc cho người khác định đoạt trong vụ án này?”

“Em không xác định, ông ta cũng có thể là người đứng đầu. Thật ra thì hai cái này cũng không xung đột với nhau. Cũng có thể là thủ hạ của ông ta bán đứng ông ta.”

Buôn lậu quân hỏa cô không hiểu, nhưng những người tiến hành sản xuất ma túy đều mưu đồ một chữ lợi, nghĩa khí gì đó không có gì đáng nói. Ba mươi năm hà đông ba mươi năm hà tây, hơn một trăm năm trở lại đây Myanmar trồng cây anh túc, cuộc sống của dân chúng trải qua quá nghèo khổ vất vả, nhưng cuộc sống của trùm buôn ma túy lại từng đám phú khả địch quốc [1].

Mê Truyện Dịch

[1] Phú khả địch quốc: sự giàu có của một cá nhân có thể so sánh với sự giàu có của cả một quốc gia.

Olive Yang, Khun Sa, Trần Ngọc Long, Lo Hsing Han, Wei Hsueh-kang [2]…

[2] Tất cả mấy cái tên trên đều là trùm buôn bán ma túy nổi danh ở Myanmar.

Mấy thập niên qua, chủ nhân của Tam Giác Vàng [3] thay đổi lên xuống, không có ai có thể một mực đứng vững trong vòng này mà không ngã xuống.

[3] Tam Giác Vàng: là khu vực rừng núi hiểm trở nằm giữa biên giới ba nước Lào, Thái Lan, Myanmar, nổi tiếng là nơi sản xuất thuốc phiện lớn nhất thế giới, nhưng ngày nay không còn trồng thuốc phiện nữa mà trở thành khu du lịch sinh thái lý tưởng.

Bởi vì nguyên nhân của Triệu Tuấn, cho nên Tại Tư đối với những cái tên trùm buôn lậu ma túy này cũng vẫn luôn như sấm bên tai.

Hồ Nhất Đức bị bại lộ, thật ra rất dễ dàng có thể giải thích, ông ta hoặc là bị cấp trên vứt bỏ, hoặc là bị cấp dưới phản bội.

Chu Giác Sơn gật đầu, ngồi quay lại, “Chúng ta trước tiên sửa sang một chút, dựa theo suy đoán của em, bây giờ liên lụy đến nhân vật trọng yếu của vụ án buôn lậu ma túy xuyên quốc gia, ngoại trừ lão Đàm, hẳn là tổng cộng lộ ra ba người.”

Người thứ nhất là Hồ Nhất Đức, người thứ hai là người cướp lão Đàm, người thứ ba là người bị lão Đàm dùng bút chì viết ở trên bản đăng ký sau đó lại bị người lấy cục tẩy tẩy đi.

Tại Tư tán thành, sau đó lại suy nghĩ một chút, “Thế nhưng anh nói, hai người không ra mặt này, có khả năng là cùng một người không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thuong-ta-cua-toi/chuong-164-thuong-ta-cua-toi.html.]

Chu Giác Sơn nhíu mày, lại nhìn vào bản đăng ký ra vào, “Có, hơn nữa có khả năng rất lớn.”

Trong chuyện cướp lão Đàm này, người thứ ba hưởng lợi nhiều nhất, hơn nữa phân tích một chút là có thể phát hiện, thật ra toàn bộ hành động của người thứ hai cũng đều là phụng sự cho người thứ ba.

Đương nhiên, nếu là nói như vậy, lại thêm lúc trước khi Chu Giác Sơn và Thang Văn nói chuyện đã suy luận cụ thể thân phận của người thứ hai trong sự kiện này, anh vẫn tin tưởng nhiều hơn, người kia hẳn là một nhân sĩ bên ngoài, mà không phải sĩ quan hay binh lính bên trong quân khu bang Nam Shan, như vậy liên quan đến chuyện thân phận của Hồ Nhất Đức bị lộ bởi nét chữ màu xanh đậm trong bản đăng ký, hẳn là rất dễ xác định tính chất của vấn đề rồi.

Ắt hẳn là thủ hạ phản bội ông ta.

Không phải cấp trên vứt bỏ ông ta, cho nên Hồ Nhất Đức chính là ông trùm phía sau không sai.

Tại Tư phát hiện Chu Giác Sơn vẫn luôn nhìn chằm chằm vết tích của bút chì trên bản đăng ký kia, cũng không nhìn chỗ khác, cúi đầu tìm kiếm một chút, lấy kính lúp trong tay Chu Giác Sơn.

“Anh lại nhìn kỹ một chút, anh có thể nhìn ra chỗ này là viết chữ gì không.”

Chu Giác Sơn lắc đầu, “Không phải chữ Myanmar, cũng không phải chữ Hán.”

Trước kia vì công việc nằm vùng, anh đã học qua rất nhiều loại ngôn ngữ, tiếng Anh và tiếng Thái anh đều rất thông thạo, nhưng ở dưới kính lúp, anh có thể nói ra một cách chắc chắn, chữ viết bằng bút chì ở mặt sau này không phải mấy loại ngôn ngữ trên, chắc là một loại biệt hiệu.

Lão Đàm không đọc được vài quyển sách, nhưng lão Đàm cũng có thể nhớ kỹ biệt hiệu, vậy thì biệt hiệu này cũng không quá phức tạp. Nhưng mà nếu như bọn họ không có đầu mối mà muốn suy nghĩ thì tám phần là không tìm được ra, trái lại còn lãng phí nhiều thời gian.

“Vậy chữ viết bằng bút chì này trước tiên bỏ qua đã. Nếu bây giờ chúng ta đã có thể khẳng định Hồ Nhất Đức chính là ông trùm phía sau buôn lậu ma túy và quân hoả xuyên quốc gia, vậy việc cấp bách hiện nay, là ngăn cản lô quân hỏa và ma túy này khuếch tán và tràn lan, liên hệ với Interpol, nhanh chóng bắt Hồ Nhất Đức về quy án.”

“Ừ.” Tại Tư cũng hiểu rõ ý tứ của Chu Giác Sơn. “Thế nhưng anh nghĩ được biện pháp nào chưa? Dù sao chuyện này nói thì dễ làm mới khó.”

Dù sao đi nữa, Hồ Nhất Đức vẫn là quan chức quan trọng trong quân đội dân tộc địa phương, muốn động đến ông ta, điều kiện tiên quyết là bọn họ còn phải chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ với các trưởng quan cao cấp khác trong quân đội bang Nam Shan.

Loading...