Nói xong, anh xoay người đi tới chỗ sâu nhất của rừng cây.
…
Khoảng mười phút sau, bảy tám xe jeep xuyên qua rừng cây, gào thét lao tới, xếp thành một hàng, dừng ở mép ngoài cùng của bãi bùn.
“Người đâu? Một đám ăn hại!”
Một bóng dáng tai to mặt lớn từ trên xe nhảy xuống, móc s.ú.n.g ra, lên đạn, không nói hai lời, b.ắ.n một phát s.ú.n.g vào binh lính báo tin vừa mới báo tin cho ông ta.
Binh lính kia kêu rên, vô cùng thống khổ che đùi phải, lăn lộn trên đất, m.á.u nhiễm đỏ một mảng lớn đá cát trắng.
Binh lính dò đường phát tín hiệu đến, “Tướng quân, phía đông bắc có dấu chân, đúng là đi về khu rừng phía bắc.”
“Đuổi theo.”
Mê Truyện Dịch
“Vâng.”
Mười mấy tên binh lính lại lần nữa lên xe, người cầm đầu ra lệnh một tiếng, bảy tám chiếc xe jeep lại vù vù đuổi đến chỗ sâu trong rừng cây.
Tại Tư và Chu Giác Sơn cùng nhau trốn ở phía sau một tảng đá ngầm lớn, nhìn lén qua lỗ tròn nhỏ bị gió bào mòn, lặng lẽ không lên tiếng.
Lại nói tiếp, cô vừa rồi cùng Chu Giác Sơn đúng là đi vào rừng cây, thế nhưng đi không bao xa, Chu Giác Sơn bảo cô cởi giày, hai người vòng vèo quay lại, núp sau một tảng đá ngầm ở ven sông.
Hiện tại Chu Giác Sơn đang nắm mạng nhỏ của cô, trước khi chưa thăm dò được tình hình cụ thể, cô cùng anh ta tạm thời coi là châu chấu trên cùng một sợi dây.
“Vừa rồi… người nổ kia s.ú.n.g là ai vậy?” Tại Tư nhỏ giọng hỏi anh ta, cô còn cảm thấy hình như có chút quen mắt.
“Hồ Nhất Đức.”
Chu Giác Sơn vươn thẳng lưng, nhảy một cái, bay qua tảng đá ngầm cao hai mét.
Tại Tư hơi ngạc nhiên, giật mình vì anh ta cũng không sợ những người đó quay trở lại bắt người, cô nhìn xung quanh một chút, vòng một vòng tròn, mới từ phía sau đá ngầm bò ra, “Tôi có nghe nói qua về ông ta, ông ta là tướng quân bang Nam Shan, Chu đoàn trưởng, lần này anh đi Kachin không phải là đi cứu người giúp ông ta sao, vậy sao anh lại muốn trốn tránh ông ta, hai người không phải đều chịu sự quản lý của cấp trên trong quân đội bang Nam Shan sao?”
Chu Giác Sơn quay đầu lại liếc mắt nhìn cô.
Tại Tư đột nhiên dừng lại, nghĩ tới một điểm…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thuong-ta-cua-toi/chuong-16-thuong-ta-cua-toi.html.]
Hay là…
Căn bản cũng không có cái gì gọi là thân thích nhà thông gia bị giam cầm ở bang Kachin, cũng căn bản không có tồn tại cái gì gọi là phái ra bên ngoài chi viện bất ngờ.
Đây hết thảy đều là kế hoạch của một mình Hồ Nhất Đức mà thôi. Nếu như, ông ta chỉ là muốn cố tình thiết kế hại Chu Giác Sơn? Ông ta hoàn toàn có thể thao túng cục diện. Ông ta có thể lợi dụng chức vụ tướng quân âm thầm cấu kết với bang Kachin, cũng có thể lợi dụng quan hệ thân thiết của ông ta với thủ tịch bộ trưởng bang Nam Shan ép buộc Chu Giác Sơn phải tiếp nhận nhiệm vụ lần này, một khi Chu Giác Sơn rời khỏi quân khu, Hồ Nhất Đức có thể nhân cơ hội âm thầm động thủ…
Dù sao ông ta cũng là tướng quân của địa khu bang Nam Shan, ông ta có thể biết rõ toàn bộ động tĩnh trong quá trình hành động của Chu Giác Sơn, mà cái này cũng vừa khéo có thể giải thích rõ, vì sao nhóm người tấn công bọn họ lại có thể biết cặn kẽ phương hướng di chuyển cùng địa điểm Chu Giác Sơn quyết định tạm thời nghỉ ngơi.
“Hồ Nhất Đức với anh bất hòa? Hai người trong quân khu có mâu thuẫn? Anh thật ra cũng đã sớm đoán được, kẻ chủ mưu sự kiện tập kích vừa rồi là Hồ Nhất Đức, có đúng hay không?”
Tại Tư khẩn trương nhìn Chu Giác Sơn, lông mày nhíu chặt, nếu là như vậy, sau này trở lại quân khu sinh hoạt chắc cũng hung hiểm muôn phần…
Chu Giác Sơn sờ sờ lông mày, nhưng thật ra lại có chút vân đạm phong khinh [4], anh xoay người, đưa lưng về phía gió thổi, đi lùi lại, hai tay cho vào túi.
[4] Vân đạm phong khinh: chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi.
“Lòng hiếu kỳ của cô rất lớn.”
Loại phân chia đảng phái như thế này, cô biết càng ít càng tốt.
Tại Tư mỉm cười, cúi đầu, ánh mắt hơi hơi lóe lên, “Đâu có, tôi chỉ là đoán mò, nếu như anh không muốn trả lời thì cũng có thể không trả lời…”
Chu Giác Sơn hơi gật đầu, lơ đễnh, anh chậm rãi dừng bước, “Tôi đột nhiên cũng rất muốn hỏi cô một vấn đề.”
“Anh nói xem.”
“Cô là từ đâu mà nghe nói về Hồ Nhất Đức? Ai nói cho cô biết, sao cô lại nhớ kỹ như thế?”
Trong lúc đó hai người cách nhau một bãi bùn rộng, anh thu hồi cái bật lửa, hơi nheo mắt, nghiêm túc nhìn cô.
Du Tại Tư… một bác sĩ người Trung Quốc, vậy mà biết một tướng quân nổi danh đã sớm mất thực quyền của quân đội dân tộc thiểu số ở Myanmar.
Anh càng nghĩ càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi…
Myanmar là quốc gia nghèo nhất châu Á, nội chiến ở Myanmar là vấn đề không đáng nhắc tới với Trung Quốc, anh không tin người phụ nữ này ở Trung Quốc đã nghe nói về Hồ Nhất Đức đồng thời còn nhớ kỹ thân phận, tên và quân khu tương ứng của ông ta. Nhưng, nếu như nói, cô là sau khi đến Myanmar mới hiểu rõ về Hồ Nhất Đức, thì chuyện này lại càng trở nên thú vị, cô là thế nào mà nghe ngóng được? Thông qua con đường nào? Lúc nào thì biết đến? Không phải là cô không biết nói tiếng Myanmar cũng như nghe không hiểu tiếng Myanmar sao?