Thứ nữ độc tâm - Chương 16

Cập nhật lúc: 2025-11-10 11:02:37
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qbiD78xkK

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nay năm năm trôi qua, Tam hoàng tử cùng Tứ hoàng tử lượt trưởng thành, dã tâm nảy sinh bành trướng, hai phía đều văn võ bá quan chống đỡ, chẳng chắc thể tranh đoạt một chút cái ngai vị chí cao vô thượng trong thiên hạ .

Theo cuộc chiến giành ngôi càng lúc càng gay gắt, Thái tử nhỏ tình cảnh liền càng ngày càng khó xử, hai vị ca ca đ.á.n.h khí thế ngất trời, đặt Thái tử trung cung mắt. Nếu Hoàng thượng xây dựng ảnh hưởng sâu, tay nắm binh quyền, chỉ sợ Tam hoàng tử cùng Tứ hoàng tử buộc Hoàng thượng phế bỏ Thái tử nhỏ.

Chẳng vì bảo hộ Thái tử nhỏ chăng, Hoàng đế vẫn luôn để Thái tử lộ diện mắt , mà là mời sư phó chuyên môn, dạy Thái tử nhỏ cưỡi ngựa, b.ắ.n cung, công văn; bởi thế, đời đều quen xem nhẹ sự tồn tại của tiểu Thái tử. Ngược , họ sôi nổi đặt ván cược giành ngôi phe phái Tam hoàng tử hoặc Tứ hoàng tử.

Cái công phò tá hoàng đế, ai mà chẳng nghĩ đến, một khi thành công, đó chính là cả nhà gà ch.ó lên trời. Ví như Vĩnh Xương hầu xem như hầu môn quý tộc tương đối sa sút trong kinh thành, thừa kế ba đời mà giáng tước, để cho tên tuổi Vĩnh Xương hầu biến mất ở kinh thành, bọn họ thể mượn cơ hội mà đ.á.n.h cược một phen. Còn như Quan Lộc Đại phu chính là quan hệ thông gia cùng mẫu tộc Tứ hoàng tử, tự nhiên là một phe.

“Cảm ơn chư vị tề tựu đến yến tiệc đầu đông , hôm nay chúng chỉ luận tài hoa chứ luận địa vị, chư vị thể thỏa thích trao đổi.”

“Không sai, Thái , chúng còn chuẩn lễ vật cho cuối cùng đoạt giải quán quân, là một bức chân tích của Túy Tiên Cư sĩ, họa Bạch Hạc Lăng Không.”

Dứt lời, Viên Chí Hải liền mở cuộn họa trong tay, treo cành đào cao tít cho chư vị thưởng thức. Một trận gió lạnh ập đến, nhiều cánh hoa mai rơi xuống, cùng với dáng vẻ bạch hạc bay lượn lửng lơ , trong nháy mắt, đều ngỡ bạch hạc trong tranh sống , dường như phá tan trang giấy ràng buộc.

“Quả là họa !” “Thật hổ là chân tích của Túy Tiên Cư sĩ, quả thực phi thường vật, là tiên phẩm.” “Bao giờ cũng thể họa bức họa như chăng?” “Họa đạt cảnh giới dựa luyện tập là thể vẽ , nhờ thiên phú cùng linh khí trời ban.” Mọi trong sân bàn luận sôi nổi, đều đang khen ngợi danh tác , cùng với chân tích của Túy Tiên Cư sĩ khó nhường nào.

“Đích xác đáng giá.”

Phương Phi cũng họa của Túy Tiên Cư sĩ hấp dẫn tâm thần, nóng lòng thử sức.

Tông Chính Quyết , trong sân đang nảy sinh tâm tư, cảm thấy vẫn là cần tranh vũng nước đục . Đáng tiếc cho dù kín đáo mà qua yến hội , vẫn sớm kẻ ý theo dõi.

“Tông Chính công tử, chẳng ngươi giải thích gì về đề ?”

Kẻ chính là bạn học cùng trường với Tông Chính Quyết ở Hương Sơn Thư viện, cũng là khinh thường nhất bọn họ, những học sinh ngoại lai , cho rằng ngoài kinh thành đều là con cháu quý tộc thế gia chân đất. Tông Chính Quyết tuy rằng huyết mạch Vương thị Lang Gia, nhưng rốt cuộc mang họ Vương, hơn nữa Tông Chính Quyết cũng ý khoe khoang, cho nên ở đây cũng Vương thị Lang Gia.

“Triệu , đùa, tại hạ tài hèn, học ít, ngươi vẫn là hỏi những khác .”

Tông Chính Quyết thấy Viên, Thái hai tâm trí đều tập trung , đột nhiên thấy , vội vàng khiêm tốn từ chối.

“Tông Chính thật là khiêm nhường, lúc ở thư viện, lão sư đều khen ngợi ngươi ngớt, ngươi tư chất Trạng Nguyên , thể tài hèn, học ít ?”

Triệu Thần giống như đỉa bám xương c.ắ.n chặt Tông Chính Quyết buông, bất luận đề Tông Chính Quyết đáp đáp đều lựa chọn . Mọi đều đáp , một khi đáp , khẳng định sẽ khiến Thái, Viên hai nảy sinh tâm tư mua chuộc , thêm ít phiền toái. Nếu là đáp , thì chứng tỏ chính là kẻ chỉ hư danh, hoặc là cố ý đáp, cũng sẽ gây sự phản cảm từ Viên, Thái hai .

“Tông Chính chẳng cần khách khí nữa, lúc Viên cùng Thái đều ở đây, hãy để họ cũng vị Giải Nguyên tỉnh Lỗ .”

Triệu Thần liền tin nhiều như đều đáp đề, mà Tông Chính Quyết, tiểu tử nghèo từ bên ngoài tới, . Cho dù lão sư khen ngợi thì , chẳng vẫn sẽ mất mặt . Ánh mắt Triệu Thần đắc ý ngạo mạn, dường như sợ Tông Chính Quyết tâm tư độc địa của .

“Được.”

Tông Chính Quyết đối diện ánh mắt Triệu Thần, đột nhiên lạnh lùng, dậy, tuyệt sợ phiền phức, tuy rằng những ngày đó thể sẽ chút phiền toái nhỏ, nhưng cũng thể giải quyết.

Thịnh Thời Diên chính là lúc bước Mai viên, nàng cũng trong Mai viên lúc một đám thư sinh đang tổ chức yến hội. Bởi vì Mai viên vốn dĩ mở cửa cho tất cả , bên trong ít tiểu thư công tử đang du ngoạn. Đông Tề Quốc nam nữ đại phòng cũng khắc nghiệt như tiền triều, chỉ cần hành động gì quá khác , việc một nam nữ hôn ước ở bên du lịch cũng quá quan trọng.

Thịnh Thời Diên một trận vỗ tay hấp dẫn bước tới, ngước mắt liền thấy đàn ông đang ở trung tâm đám , nổi bật hơn , như hạc giữa bầy gà. Thịnh Thời Diên ngờ ở chỗ cũng thể thấy Tông Chính Quyết, giữa bọn họ thật sự chút nghiệt duyên. Vừa , ngọc bội của còn trong tay , liền mượn cơ hội mà trả .

“Tiểu thư?”

Phi Vân thấy tiểu thư nhà vẫn luôn đám thư sinh đang tụ hội mà động thái, nghi hoặc mà gọi một tiếng.

“Tiểu thư ái mộ vị công tử nào ạ? Đám thư sinh hình như đều là Hương Sơn Thư viện, tương lai chắc chắn tiền đồ vô lượng, Lão gia cũng sẽ ưng thuận.”

“Phi Vân ngươi giống Phi Nguyệt ? Đang nghĩ lung tung gì đó? Cho dù để mắt, phu nhân cũng sẽ ưng thuận.”

Thịnh Thời Diên vô cùng lý trí, nếu nàng, một nữ tử chốn nội trạch, cách nào, thì hãy tìm năng lực giúp đỡ, mà nàng, một cô gái mồ côi trừ Thịnh phủ bất cứ ngoại tộc nào, chỉ thể liều lĩnh. Nàng dùng khối ngọc bội một cuộc giao dịch cùng Tông Chính Quyết, khiến giúp thoát ly Thịnh phủ. Lúc nhặt khối ngọc bội , Thịnh Thời Diên liền cẩn thận nghiên cứu, đó dấu vết cầm thưởng thức hàng năm, khẳng định mực quan trọng đối với chủ nhân. Cho nên nàng bảy phần chắc chắn khiến Tông Chính Quyết ưng thuận yêu cầu của nàng, ba phần còn là nếu nàng đoán sai, khối ngọc bội đối với Tông Chính Quyết cũng cũng chẳng , thì nàng sẽ nghĩ cách khác.

Thấy yến hội của đám thư sinh còn một lát mới kết thúc, Thịnh Thời Diên liền hết mang theo Phi Vân dạo rừng mai cảnh săc tuyệt đepk.

Tông Chính Quyết giải đáp xong câu hỏi , vì lời khen của mà vui mừng, ngược tìm cớ từ chối Thái Từ Vũ chuyện, mang theo Thanh Xuyên rời khỏi yến hội, đến nơi rừng mai giao với núi rừng ở cuối rừng mai. Rời xa sự ồn ào náo nhiệt của đám đông, Tông Chính Quyết mới cảm thấy bình tĩnh trở , bắt đầu thưởng thức cảnh tuyết một cách trọn vẹn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thu-nu-doc-tam/chuong-16.html.]

“Tông Chính công tử.”

Thịnh Thời Diên lường Tông Chính Quyết sẽ rời tiệc sớm, cũng may nàng tinh mắt phát hiện bóng dáng về phía sâu trong rừng mai, vội vàng mang theo Phi Vân đuổi theo.

“Thịnh tiểu thư?”

Tông Chính Quyết xoay liền thấy Thịnh Thời Diên với gương mặt nhỏ tuyệt mỹ trắng bệch, sương mù trắng thở từ miệng khiến mày mặt tinh xảo của nàng đều mờ ảo. Thịnh Thời Diên ngờ hai nhanh như thế, để lãng phí cơ hội đáp lời , nàng chỉ thể cố hết sức kéo thể yếu ớt đuổi theo.

“Cô nương tìm việc gì chăng?”

Tông Chính Quyết Thịnh Thời Diên che n.g.ự.c thở dốc, bất cứ động thái nào, ngữ khí cũng mực lạnh nhạt.

“Không sai, Tông Chính công tử quả nhiên thông minh, đến đích xác việc nhờ.”

“Phi Nguyệt, ngươi hãy gác bên , cùng Tông Chính công tử tâm sự riêng.”

Thịnh Thời Diên lúc hồi phục, lấy sức lực ngày thường đối phó Doãn thị, ý tràn đầy mà về phía Thanh Xuyên, ngụ ý cũng thể tự một bên, cần quấy rầy nàng cùng chủ tử chính sự.

“Chủ tử?”

“Không việc gì, .”

Tuy rằng nụ mị hoặc của Thịnh Thời Diên lay động ánh mắt, nhưng Thanh Xuyên ghi khắc chủ tử là ai, đầu dấu hỏi ý Tông Chính Quyết. Sau khi chỉ thị khẳng định, mới bước qua chỗ Phi Vân, cùng nàng cùng canh gác.

“Nói .”

Tông Chính Quyết khẽ nhíu mày, thể tưởng tượng Thịnh Thời Diên việc gì cần riêng tìm .

“Ta thỉnh Tông Chính công tử nghĩ biện pháp, cứu tiểu nữ tử thoát khỏi nước sôi lửa bỏng.”

Thịnh Thời Diên quỳ gối hành lễ với Tông Chính Quyết, cầu thì dáng vẻ cầu , Thịnh Thời Diên cũng kẻ c.h.ế.t vì sĩ diện mà tự khổ, ngược nàng cầm lên thì buông xuống cũng .

“Thịnh cô nương, quá, năng lực gì mà cứu cô?”

Tông Chính Quyết nghiêng , đỡ lễ của Thịnh Thời Diên, cũng đáp lời Thịnh Thời Diên.

“Ta Tông Chính công tử tài trí hơn , chắc chắn cách giúp thoát ly vận mệnh hèn mọn.”

Thịnh Thời Diên dậy, lấy ngọc bội đặt trong túi tay áo , nếu Tông Chính Quyết dầu muối ăn, thì dùng lợi mà dụ .

“Nếu Tông Chính công tử nguyện ý giúp , thì sẽ đem khối ngọc bội trả cho ngươi.”

Thịnh Thời Diên hiện vẻ áy náy mặt, nàng cũng là bất đắc dĩ, bằng nàng cũng hành vi tiểu nhân như .

“Ta nghĩ khối ngọc bội hẳn là quan trọng đối với Tông Chính công tử chăng.”

Nhìn thấy biểu tình vốn mỹ của Tông Chính Quyết đột nhiên một tia biến hóa, Thịnh Thời Diên liền đ.á.n.h cược chính xác.

“Nói kỹ càng .”

Tông Chính Quyết thấy khối ngọc bội trong tay Thịnh Thời Diên, liền nhận sự tình trở nên thú vị hơn. Lúc đó rõ ràng che mắt Thịnh Thời Diên, thậm chí rời khi đối phương xoay , nàng khối ngọc bội là của ? Lại còn dũng khí một lấy ngọc bội tới điều kiện cùng , cũng sợ lý lẽ mà cướp ngọc bội ngay.

Thịnh Thời Diên suýt chút nữa lộ điều bất thường của , ngược kể từng chuyện một cho Tông Chính Quyết , từ tình cảnh của , mưu tính của Doãn thị, cùng với tin tức thu thập .

“Sự tình là như , chẳng Tông Chính công tử kiến nghị nào chăng?”

Thịnh Thời Diên mắt tràn đầy mong đợi mà nam nhân cao hơn ít nhất một cái đầu, cũng ăn gì mà lớn lên, mà trong các cô gái cũng tính là lùn.

“Kiến nghị của ? Ha ha, Thịnh tiểu thư cho cô kiến nghị gì? Bảo tố cáo gian tình của Thịnh nhị tiểu thư cùng Tam hoàng tử ư? Hay là bảo với Doãn phu nhân rằng cô dắng chăng? Cùng lắm thì, giống như Thịnh thượng thư , để cô thế gả cho ?”

Loading...