THƯ NGỌC - 9
Cập nhật lúc: 2025-07-03 00:29:30
Lượt xem: 1,300
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Rốt cuộc cũng chỉ là nữ nhân. Dù có giận dỗi đến đâu, rồi cũng chẳng làm nổi sóng gió gì. Cuối cùng chẳng phải cũng là muốn làm nũng, làm lành với hắn sao?
Giờ thì cả Triệu Thanh Tầm cũng bị nàng chọc cho khóc rồi, cơn tức nàng cũng trút hết rồi đó chứ?
Chỉ cần nàng không tiếp tục om sòm, chịu dung nạp thêm Triệu Thanh Tầm, thì… hắn sẽ rộng lượng tha thứ cho nàng vậy.
Nàng của lúc này, đối với hắn, lại trở nên đầy mới mẻ hấp dẫn.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Nghĩ đến dáng vẻ áo tóc lộn xộn của nàng, một cơn nóng ran chợt cuộn lên trong lòng, khiến hơi thở hắn cũng dồn dập hơn mấy phần.
Tạ Thừa Phong bỏ mặc Triệu Thanh Tầm đang vừa khóc vừa oán, quay người bước thẳng về chủ viện.
15
Khi Tạ Thừa Phong bước vào chính viện, ta vừa mới tháo xuống hết trâm ngọc lẫn vòng ngọc vụn vặt nơi búi tóc.
Vệ Chiêu Hành không ưa rực rỡ.
Hắn đã thấy qua bao cảnh xa hoa, nhìn đủ hồng nhan khuynh quốc khuynh thành — nếu ta đội đầy đầu châu ngọc, hóa thành thô tục tầm thường, thì còn đâu bóng dáng vị "Bạch Nguyệt Quang" khốn khó trong lòng hắn. Đến cả lọt vào mắt hắn cũng là chuyện xa vời.
Tạ Thừa Phong đứng phía sau ta. Trong gương đồng, ta thấy được đôi mắt hắn khẽ dịu xuống.
“Trong phòng có mùi thuốc nồng, thân thể nàng không khỏe ư?”
Giọng nói ung dung, thần sắc như thường.
Như thể một khắc trước nơi đại môn phủ kia từng gươm cung căng thẳng, một năm hơn không bước chân vào chính viện đầy vết rạn nứt, tất cả đều chưa từng tồn tại.
Hắn đã chịu lui một bước, mọi người đều nhìn thấy.
Ngay cả quản sự trong viện cũng mừng rỡ, sai người chuẩn bị nước nóng, trải giường, lại lén đốt hương “trợ hứng”.
Họ âm thầm hoan hỉ — vị chính thê cô quạnh giữ viện hơn hai năm ròng, rốt cuộc cũng đợi được ngày ngẩng đầu bước lên.
Ta nhìn gương đồng, ngắm khuôn mặt mình, khẽ bật cười:
“Bị nữ nhân nuôi ngựa b.ắ.n một tiễn, tổn thương gân cốt. Nếu không chịu uống thuốc đàng hoàng, e rằng sẽ để lại tật bệnh.”
Tạ Thừa Phong đột ngột ngẩng đầu, trong gương, ánh mắt hắn chạm vào ta.
Hắn từng vì giận dỗi mà mặc kệ ta sống chết.
Hắn từng nói, “Hầu phủ mời không thiếu danh y, ta lại không phải thái y, biết làm sao được?”
Có lẽ vì chột dạ, ánh mắt hắn rốt cuộc cũng tránh đi.
Mãi đến nửa tháng trước, khi t.h.i t.h.ể nữ nhân nuôi ngựa bị bêu ngoài chợ, hắn mới hay biết toàn bộ chân tướng.
Không phải không ai muốn giải thích, chỉ là hễ nghe đến tên ta, hắn đã chán ghét đến mức vô tình cắt ngang.
Nhưng biết chân tướng thì sao chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thu-ngoc-kaem/9.html.]
Cùng lắm cũng chỉ sai người mang đến một hộp son phấn, vài món trang sức xem như “tạ tội”. Lại âm thầm đẩy ta vào thế phải rộng lượng bỏ qua.
Kẻ đứng cao luôn là như thế — ban chút ân huệ từ kẽ tay, là đòi hỏi ta cảm kích rơi lệ.
Nữ nhân ngoài kia của hắn, luôn có lý do đáng thương hơn ta, ta phải nhường.
Còn người sau lưng ta… thì quyền thế phải vượt hắn, hắn mới phải cúi đầu.
Thấy ta mãi chưa hồi đáp, hắn bèn ngẩng cao cằm, tự cho là đã nhượng bộ đến cùng, mở hai tay ra:
“Hôm nay ta sẽ nghỉ lại chính viện.”
Lời ấy là muốn ta tự tay cởi y phục cho hắn.
Ta quay đầu lại nhìn hắn, cười giễu cợt:
“Miệng bị nàng ta cắn đến chảy m.á.u rồi còn muốn hôn ta sao? Bẩn c.h.ế.t đi được.”
Hắn vô thức sờ vết thương nơi khóe miệng, nhưng rồi bừng tỉnh, trừng mắt nhìn ta:
“Thẩm Thư Ngọc! Nam nhân chẳng ai giữ tiết với nữ nhân. Ta có thể khiến Hầu phủ chỉ có mình nàng giữ vị trí chính thất, đã là nhượng bộ to lớn!”
“Cả kinh thành cười nhạo ta sợ vợ, cười ta bị lời thề thuở thiếu niên trói buộc, cười ta vì nàng mà mất phong độ. Nàng còn muốn ta thế nào nữa?”
“Nếu là cha nàng, là đệ đệ nàng, nàng cũng ép họ vì nữ nhân mà giữ thân như thế ư? Thẩm Thư Ngọc, đời là vậy. Nàng không hiểu nổi, thì cứ tự mình nghĩ cho kỹ. Ba năm, năm năm, mười năm… sớm muộn gì cũng tỉnh ngộ.”
Không biết đã là lần thứ mấy, hắn giận dữ rời khỏi viện ta, đi thẳng đến tiểu viện ngoài phủ.
Ma ma ôm chậu nước vào, nhìn phòng vắng lặng chỉ còn ta một mình, nụ cười đông cứng nơi khóe môi.
Bà lau khóe mắt, cố gắng nặn ra nụ cười:
“Phải rồi, phải rồi. Phu nhân thương tích còn chưa lành mà.”
Ta mím môi, giọng khẽ như gió thoảng:
“Là vết thương chưa lành, hay là… tình vợ chồng đã thối rữa rồi?”
16
Tạ phu nhân vừa giận tiện thiếp thấp hèn, lại càng hận ta vô dụng.
Bà ta ưỡn thẳng sống lưng, bày ra dáng vẻ khuê tú cao quý, lạnh lùng trách mắng ta:
“Khắp kinh thành, nam nhân nào chẳng có tam thê tứ thiếp, nuôi vài món đồ chơi giải sầu? Nhưng có mấy ai như ngươi, ngu đến mức giữ không được lòng hắn, còn tự tay đẩy người vào viện của tiểu tiện nhân, để mất mặt thiên hạ?”
“Ban đầu đã thấy ngươi vô dụng, dù ta nghìn lần không muốn, cũng cản không nổi Thừa Phong cưới ngươi vào cửa. Giờ nghĩ lại, thật là hối không kịp.”
“Nếu ngươi còn không kéo hắn trở về, cứ để hắn sinh chuyện khắp nơi, đừng trách ta một phong hưu thư khiến hôn sự của A Chu nhà ngươi tan thành mây khói.”
Bà ta châu ngọc rủ xuống, son phấn dày đặc, song cũng không che nổi hơi thở mỏi mệt nhuốm bóng xế tà.