Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

THƯ NGỌC - 12

Cập nhật lúc: 2025-07-03 00:30:46
Lượt xem: 1,290

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hắn cụp mắt:

 

"Nhưng nàng... vốn không phải như thế này."

 

"Con người đều sẽ thay đổi, chẳng phải thế tử ngươi cũng vậy sao? Bộ dạng ngày trước ư? Chắc là ngu ngốc lắm."

 

Ánh mắt hắn khẽ lay động, muốn nói gì đó, nhưng lại ngập ngừng không thành lời.

 

20

 

Tạ Thừa Phong không biết nổi điên gì, vậy mà lại không còn náo loạn đòi ra phủ nữa, ngày ngày đến viện ta, mỗi lần là nán lại đến nửa buổi.

 

Sự đồng hành ta từng khẩn cầu mà chẳng có được, giờ đây lại khiến ta thấy khó chịu vô cùng.

 

Chỉ có vùi đầu luyện chữ trên nền giấy trắng mực đen mới khiến lòng ta bình lặng đôi chút.

 

Cho đến khi Triệu Thanh Tầm không biết đã là lần thứ bao nhiêu kêu đau đầu, đau bụng, khó chịu không chịu nổi.

 

Người đến mời Tạ Thừa Phong đứng khó xử nơi hành lang, còn hắn thì chỉ lặng lẽ nhìn ta.

 

Tờ giấy trước mặt đã kín đầy những nét chữ miễn cưỡng coi được, ta mới chậm rãi ngẩng đầu:

 

“Thế tử nên đi xem thế nào, nếu nàng ta thực sự bị bệnh hay gặp chuyện gì, chẳng lẽ lại trách ta không cho ngươi đi?”

 

Ánh mắt đầy kỳ vọng trong mắt Tạ Thừa Phong từng mảnh vỡ vụn.

 

“Là nàng đang đẩy ta ra ngoài?”

 

Ta bật cười:

 

“Thế tử quên rồi sao? Nàng ta cũng là tiểu phu nhân của ngài đấy, loại đã bái đường thành thân hẳn hoi kia kìa.”

 

Sự thử thăm dò cuối cùng của Tạ Thừa Phong tan nát ngay trên nét mặt, hắn không còn giấu nổi nữa, khàn giọng hỏi:

 

“Ta đã nhường nhịn rồi, chẳng lẽ nàng không cảm nhận được? Vì sao ta đã chịu cho chúng ta thêm một cơ hội, mà nàng vẫn cứ bám lấy quá khứ không chịu bước tiếp? Ta đã bỏ nàng ấy lại để cả ngày ở bên nàng, nàng còn muốn gì nữa?”

 

Ta làm ra vẻ ngạc nhiên:

 

“Ta chẳng phải cũng đã thành toàn cho ngươi với thê thiếp xinh đẹp, đắc ý đôi đường rồi đó sao, ngươi còn muốn sao nữa?”

 

Hắn loạng choạng, làm rơi vỡ chén trà, nói liền mấy tiếng “hay”, rồi hất áo bỏ đi.

 

Hắn nghĩ ta rốt cuộc rồi cũng sẽ hối hận.

 

Nhưng hắn có tiểu thiếp dịu dàng, ta có tình lang tài giỏi, chẳng thiệt ai cả.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Hôm Tạ Thừa Phong ra phủ, ta liền thu xếp hành lý lên núi Phong ngắm thu.

 

Không sớm không muộn, vừa khéo lại trúng vào ngày Ngụy Chiêu Hành có mặt ở đó.

 

Không nhiều không ít, ta dừng chân đúng trước trà thất của hắn.

 

Chuông gió khẽ vang, cửa kêu “két” một tiếng mở ra.

 

21

 

Ta chậm rãi ngẩng đầu:

 

“Ta đến tìm cây trâm của mình.”

 

Tiểu đồng nhường lối.

 

Lần trước chia tay ở trà lâu, Ngụy Chiêu Hành từng nói cảnh thu trên núi Phong tuyệt đẹp, đặc biệt là vào trung tuần tháng Chín, đứng trên cao nhìn xuống núi non chập chùng, đẹp đến khó tả.

 

Đó là lời ngầm mời gọi của hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thu-ngoc-kaem/12.html.]

 

Và hôm nay, ta “tình cờ” đến.

 

Vô cùng ăn ý.

 

Ngụy Chiêu Hành phong thái ung dung, đứng ngược chiều gió, trường bào tung bay còn kiêu ngạo hơn cả gió thu. Cây trâm trong tay hắn, cuối cùng cũng được cài lại lên mái tóc ta.

 

Ta nhẹ nhàng kéo ống tay áo rộng của hắn, mỉm cười hỏi:

 

“Có thể xin một chén trà không?”

 

Hắn khẽ cười, đẩy cửa ra.

 

Ngay khoảnh khắc cánh cửa khép lại phía sau, ta liền vòng tay ôm eo hắn từ phía sau.

 

“Chờ lâu rồi sao? Sao không cho người đến giục ta?”

 

Hắn chậm rãi quay lại, môi mím chặt, từng chút từng chút tiến lại gần.

 

Ta cắn môi, ngẩng chiếc cổ thon dài lên, ngại ngùng xen lẫn e thẹn.

 

Nhưng lại bị hắn bất ngờ ấn xuống bàn sách:

 

“Ai bảo nàng rằng như vậy mới giống Bạch Nguyệt Quang của ta nhất?”

 

Cơ thể ta cứng đờ, đối diện đôi mắt đen sâu thẳm của hắn.

 

Phải rồi, phủ Nhiếp chính vương kín như bưng, làm sao ta có thể moi ra được những chuyện riêng tư như thế?

 

Trừ phi...

 

Là người đàn ông trước mặt cố ý tung tin ra.

 

“Sao chàng lại lừa ta?”

 

Hắn dang tay siết chặt, hoàn toàn giam giữ ta trong lòng, nhướng mày nói:

 

“Là nàng dò hỏi ta, dụ dỗ ta, chiếm lấy ta, rồi lại không muốn cho ta danh phận, không chịu chịu trách nhiệm với ta.”

 

“Năm xưa nàng cứu mạng ta, nàng nguyện lấy thân báo đáp. Vậy nàng có nguyện đánh cược rồi chịu thua không?”

 

Ầm!

 

Ta như bị tiếng sét đánh choáng váng.

 

Ai ai cũng biết Nhiếp chính vương là con riêng của Hoàng đế được nuôi lớn trong phủ Hoài Nam Vương. Năm đó bị Quý phi Tạ truy sát phải trốn khỏi kinh thành, giấu tên vào quân doanh, rồi dẫn mười vạn quân oai phong trở về kinh, ép triều đình dưới danh nghĩa bảo vệ ấu đế.

 

Nhưng không ai biết, đứa trẻ đó được giấu trong xe tang đưa tiễn ta và A Chu rời kinh thành.

 

Ba ngày bắc tiến, hắn co ro trong xe ngựa của ta, lặng lẽ nhìn ta khóc suốt dọc đường.

 

Khi chia tay, ta còn vừa khóc vừa nhét số bạc ít ỏi vào tay hắn.

 

Hắn nói sẽ lấy vạn lượng vàng trả lại, ta chẳng bao giờ tin.

 

Gặp gỡ thoáng qua, đến tên tuổi cũng chưa từng hỏi, thì làm gì có sau này.

 

Vậy mà người đó… lại chính là hắn, Ngụy Chiêu Hành!

 

Thảo nào hắn hết lòng nâng đỡ A Chu, thảo nào hắn đối với ta lại khác biệt đến thế…

 

Thì ra ta cứ tưởng mình khôn khéo, cuối cùng lại là...

 

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, đôi môi nóng ấm đã hạ xuống môi ta.

 

Loading...