Thấy bà ta kéo làn váy định rời đi, ta mới lạnh giọng cất lời:
“Vậy người muốn ta phải làm sao? Học người lưu lại một kẻ bẩn thỉu ghê tởm, để mặc hắn con cháu đầy ngoài, phủ đệ loạn như bầy chó hoang à?”
Tạ phu nhân khựng lại, trợn mắt nhìn ta như không thể tin nổi.
Những năm qua, sự cay nghiệt của bà ta, không thua kém gì lưỡi d.a.o phản bội từ Tạ Thừa Phong.
Vết bầm tím nơi đầu gối ta, ba năm thành thân chưa từng biến mất.
Ta không hề sợ hãi, chỉ mỉm cười lạnh nhạt:
“Phu nhân cũng là nữ nhân, từng nếm khổ, từng chịu nhục, sao lại bắt ta cũng phải chịu một lần nữa?”
“Con trai bà nay đi lại con đường của trượng phu bà căm hận nhất năm xưa, bà không hận hắn, không trách hắn, không dạy dỗ hắn, mà lại quay sang ép ta – chỉ vì ta là nữ nhi, thì phải đáng chịu sỉ nhục, cam lòng thấp hèn, sống nhục nhã như bà, đem ô nhục mà treo lên thành huy chương ư?”
“Phu nhân ăn vận cao sang, tự xưng quý phái đoan trang, nhưng bà có biết đâu, sống lưng của bà từ lâu đã gãy rồi.”
“Nữ nhân nuôi ngựa, kỹ nữ bị đem chôn theo, hay họ Thẩm ta – chúng ta hèn mọn đến nỗi chẳng đáng bà nhắc đến cái tên? Phu nhân, bà còn là nữ nhân chăng? Hay bà chính là lưỡi d.a.o của thế tục g.i.ế.c người, là thứ thuốc độc mà nam nhân đưa vào miệng chúng ta?”
“Tạ Thừa Phong, hắn chính là thứ mục ruỗng từ chính sự giáo dưỡng lệch lạc của bà mà ra!”
Ta đã ngoan ngoãn nhu mì suốt năm năm, đây là lần đầu đối đầu cùng Tạ phu nhân, khiến bà ta tức đến run rẩy, ôm n.g.ự.c ho khan, phải để hạ nhân dìu về viện.
Từ đó trở đi, cả nhà họ Tạ coi như ngầm hiểu, cứ để ta c.h.ế.t rữa trên chiếc ghế lạnh nơi hậu viện là tốt nhất.
Tạ phu nhân thậm chí công khai thay con trai chọn chính thê khác, muốn đoạt quyền quản gia từ tay ta, mưu tính để ta c.h.ế.t già trong khuê phòng u ám.
Bên ngoài, đám công tử thế gia ở kinh thành lại bắt đầu đặt cược — cược xem bao giờ ta sẽ chịu cúi đầu.
17
Kẻ cược ta sẽ cúi đầu trong vòng một tháng, tỷ lệ đền là một đền ba; trong ba tháng thì một đền hai; còn lại đều là một ăn một.
Chỉ riêng cược ta sẽ không cúi đầu — tỷ lệ bồi thường… là một đền mười.
Ngụy Chiêu Hành đặt cây trâm lên bàn trà, nhướng mày nhìn ta:
“Ta cược nàng sẽ không quay đầu lại — ta liệu có thua không?”
Ta rút ra một ngàn lượng bạc riêng, đẩy qua:
“Phiền vương gia giúp ta mua một phần. Một ngàn lượng — không cúi đầu!”
Hắn tựa vào ghế thái sư, nghiêng mắt nhìn bàn trà, sắc mặt thâm trầm, không để lộ chút cảm xúc nào.
Mãi đến khi ánh mắt lướt qua đầu ngón tay ta đang ép lên ngân phiếu, khóe môi hắn mới khẽ cong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thu-ngoc-kaem/10.html.]
Bàn tay có khớp xương rõ ràng ấy, dán lên đầu ngón tay ta, cùng ép lên ngân phiếu:
“Thẩm Tiểu thư, nàng quên rồi sao? Nàng đã thua một ván rồi đấy.”
Hắn đột ngột cúi sát, đôi mắt phượng nâng lên, nơi đáy mắt sâu như hàn đàm, khiến ta thoáng chốc hụt một nhịp thở.
Nhưng đầu ngón tay lạnh buốt ấy, mang theo tê dại, lại theo cánh tay lan khắp toàn thân.
Ta kinh hoảng đến cực độ, vội vàng rút tay về, ôm lấy chén trà còn ấm, mới miễn cưỡng tìm lại vài phần trấn định.
Ta tháo bùa hộ thân bên hông – vật mà ta từng dâng tấu từ tầng tầng lớp lớp mới xin được – đặt lên khay, lúc này mới tìm lại được giọng nói của mình:
“Cược thì phải chịu. Lá bùa này ta vẫn luôn mang theo bên mình, nay giao cho vương gia giữ. Đợi ta rời hầu phủ, sẽ vào vương phủ.”
Hắn khựng tay, cười khẽ:
“Vậy ra, ván cược chỉ là cái cớ, còn nàng muốn ta giúp nàng thoát thân mới là thật?”
Ta làm bộ cầm lấy lá bùa, khẽ ôm lấy ngón tay đang run của hắn trong lòng bàn tay, bắt chước dáng vẻ trong bức họa của hắn, nghiêng đầu, dùng vẻ đáng thương ngây ngô hỏi như nũng nịu:
“Vậy… vương gia sẽ giúp ta chứ?”
Ta cắn môi, đôi mắt long lanh như hồ thu, dùng khuôn mặt giống hệt mối tình đầu đã khuất của hắn, không chớp mắt ép hỏi câu trả lời của hắn.
Hơi thở hắn rối loạn, lập tức siết cổ tay ta lại, thuận thế kéo ta vào lòng.
Hơi thở ấm nóng lướt qua vành tai, giọng hắn dịu dàng như gió xuân:
“Bản vương không thích bị người khác lợi dụng. Nhưng nàng đã đánh cược cả chính mình vào tay ta — có lý gì ta lại không đón nhận?”
Tim ta, cuối cùng cũng hạ xuống.
Nhưng lại như con tuấn mã nổi điên, dồn dập không ngớt.
Ngụy Chiêu Hành dung mạo tuấn tú như ngọc, trong sự lạnh lùng lại mang theo nét thư sinh ôn nhu tỉ mỉ, ngay cả khi tay hắn siết eo ta, cũng không dùng quá lực.
Ta như con cá khát nước, tìm thấy ao xuân thuộc về riêng mình.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ngẩng đầu lên hôn lấy bờ môi mỏng của hắn, tay ta kéo nhẹ ngón tay kia.
Trường bào rơi xuống — ta cởi bỏ xiềng xích thế tục, cũng như tuấn mã tự do phi nước đại giữa thảo nguyên thuộc về chính mình.
Cuồng nhiệt phóng túng, cảm giác kích thích trộm được, xen lẫn khoái ý trả thù, cho ta một trải nghiệm chưa từng có.
Thì ra, sự buông thả của Tạ Thừa Phong, cũng có thể khiến người ta sảng khoái đến thế này.