Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

THƯ NGỌC - 1

Cập nhật lúc: 2025-07-02 23:22:19
Lượt xem: 504

GIỚI THIỆU:

 

Tạ Thừa Phong đánh cược, cố tình đem bản thân mình thua vào tay con gái của một tội thần.

 

Và đúng như giao ước, hắn cho nàng một hôn lễ long trọng.

 

Còn ta — chính thất danh chính ngôn thuận của hắn — thì trở thành trò cười khắp kinh thành.

 

Tạ Thừa Phong chỉ nhàn nhạt cất lời:

 

“Đã cược thì phải chịu thua, nàng là thê tử của ta, chẳng lẽ lại không chịu nổi một ván thua?”

 

Danh môn thế gia vốn kiêu ngạo, tất nhiên đã dám cược thì phải dám thua.

 

Về sau, ta cũng đem chính mình… thua cho Nhiếp Chính vương.

 

Một đêm xuân phong, ta say mê chìm đắm trong hoan lạc.

 

Còn Tạ Thừa Phong thì thất hồn lạc phách đứng ngoài cửa gào thét suốt một đêm.

 

Sáng hôm sau, lúc mặt trời lên cao, ta mới uể oải mở cửa, nhìn hắn chật vật đến tơi tả, giả vờ kinh ngạc nói:

 

“Thế tử gia, sao lại ở đây? Chẳng lẽ ngài là người không chịu nổi thua cuộc?”

 

01

 

Ta gặp thích khách ở phía Nam thành, một mũi tên ghim trúng cánh tay, m.á.u nhuộm đỏ vạt áo, vô cùng chật vật.

 

Mà phu quân ta — Tạ Thừa Phong, lúc ấy đang ở tiểu viện nơi phía Bắc thành, mình mặc hồng y, đầu đội ngọc quan, làm tân lang đầy phong tư đắc ý của một tiểu cô nương.

 

Mũi tên rút ra, kéo theo m.á.u thịt, đau đến xé ruột cào tim.

 

Sau tấm bình phong, lão ma ma được sai đến mời Tạ Thừa Phong hồi phủ, từng lời từng chữ không mang lưỡi dao, mà vẫn khiến lòng ta tan nát từng đoạn.

 

“Thế tử nói rồi — cô nương Triệu Thanh Tu vốn cũng là con nhà quan lại, nếu không bị gia tộc liên lụy, nào đến mức phải sa vào chốn thanh lâu.”

 

“Cô nương ấy có cốt khí, không chịu làm thiếp. Thế tử vì đánh cược mà thua, liền theo ước lập lễ bái đường với nàng. Chẳng qua là dỗ người ta vui vẻ một phen, cũng đâu đưa vào phủ khiến phu nhân thêm bận lòng, càng không sinh con nối dõi bên ngoài để bắt phu nhân nuôi giùm — phu nhân nên rộng lòng một chút.”

 

“Thế tử nói, phu nhân chớ nên bụng dạ hẹp hòi, đến cả một ván cược cũng không dám thua.”

 

Khắp phòng vẫn nồng nặc mùi máu, mũi tên nhuốm đỏ đặt trần trụi trên bàn, ánh lên hàn quang rợn người.

 

Mà phu quân ta… lại cho rằng ta vì ghen tị với một tiểu cô nương mà lấy m.á.u thịt ra giành sủng.

 

Lão ma ma thấy xót, giọng cũng nhẹ xuống:

 

“Thế tử còn nói, cần gì phải ghen tuông với một tiểu cô nương như thế, đến nỗi khiến thể diện của đích thê rơi xuống đất.”

 

“Ngài ấy còn nói… hôm nay đã đem bản thân mình thua cho Triệu cô nương, thì sẽ là của nàng ấy — duy nhất nàng ấy.”

 

“Phu nhân cũng nên có tấm lòng và khí độ như thế tử, dám đánh cược thì cũng nên biết cam chịu thua.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thu-ngoc-kaem/1.html.]

Trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió lạnh đập vào cửa vang lên từng đợt “phạch phạch”.

 

Từng luồng rét buốt theo vết thương ngấm vào tận xương, khiến cả thân thể ta lạnh lẽo đến run rẩy.

 

Đúng vậy… tình ái như một ván cờ.

 

Ta có gan đặt cược, cũng phải có bản lĩnh để chịu thua.

 

02

 

Phụ thân ta bệnh mất khi ta vừa tròn sáu tuổi.

 

Cô đơn không nơi nương tựa, thân thích chẳng ai trông cậy, ta lớn lên nhờ mẫu thân lần lượt bán đi đồ cũ trong phủ mà nuôi nấng.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Một người như ta, tiền đồ duy nhất chính là biểu ca - con trai cữu phụ - người đọc sách rất giỏi trong nhà ngoại.

 

Biểu ca ôn nhu, hiếu học, kính trọng mẫu thân hết mực, đối với ta lại càng thêm phần thương xót che chở.

 

Ta rất hài lòng với điều đó.

 

Thuở ấy, thiếu niên mặc áo mỏng, cưỡi ngựa nghiêng mình bên cầu nhỏ, lầu các rợp bóng tay áo đỏ vẫy chào.

 

Một kẻ quyền quý, phong lưu khí khái như Tạ Thừa Phong — xuất thân như ta, chẳng có lấy nửa phần tư cách để mơ tưởng.

 

Thế nhưng, hắn lại trong men say cưỡi ngựa lướt qua phố dài, bất ngờ làm ta — khi ấy đang mua thuốc cho mẫu thân — giật mình ngã xuống đất.

 

Mùi rượu đỏ phơn phớt vương nơi môi hắn, khi chạm phải sắc mặt tái nhợt vì hoảng sợ của ta, lại càng trở nên chói mắt.

 

Tạ Thừa Phong tung người xuống ngựa, tay áo trắng lướt qua, cổ tay viền chỉ vàng nâng lên trước mắt ta:

 

“Cô nương không sao chứ?”

 

Tháng ba, cỏ biếc anh vàng, oanh ca ríu rít — tiết xuân đẹp vô ngần.

 

Mà khí khái của thiếu niên ấy, sắc bén đến mức lấn át cả cảnh xuân ngợp phố.

 

Nắng trưa chiếu rọi trên đỉnh đầu hắn, làm mắt ta cũng phải lóa đi.

 

Hắn như ngựa hoang thoát cương, tự do, tiêu sái. Mà lòng ta… không khỏi hướng về phía đó.

 

Nhưng gói thuốc đắng trong tay ôm ghì vào ngực, lại kéo ta về với thực tại.

 

Người như ta, chỉ có thể sống theo khuôn phép, khuôn khổ — làm gì có tư cách sống buông thả, phóng khoáng?

 

Tránh đi ánh mắt nóng rực ấy, ta quay người bỏ đi, không chút chần chừ.

 

Thế nhưng, thiếu niên trèo đèo vượt sóng, một lòng cứng cỏi quyết chí cầu người.

 

Tạ Thừa Phong — một khi đã muốn tìm một người, giữ một người — thì chẳng gì có thể ngăn cản nổi.

 

Biểu ca ta, người từng đính hôn cùng ta, chỉ có thể cúi đầu áy náy mà trao trả hôn thư.

 

Loading...