Khi  gõ cửa nhà Vu Cẩn,    ở trong bếp nấu ăn.
 
 bước , ôm lấy   từ phía ,  : "Chúc mừng , nhà vô địch!"
 
Vu Cẩn khẽ nhếch môi: "Cảm ơn."
 
Sau đó,    , vẻ mặt  chút do dự: "Hôm nay   em..."
 
"Em  ?"
 
Vu Cẩn khựng , im lặng một lúc mới : "Anh   hôm nay em  xem  trận đấu,    tò mò về cúp vô địch ?” 
 
“Anh để nó trong phòng  sách, em tự  xem thử , đợi khi cơm chín  sẽ gọi em.” 
 
Nói xong, Vu Cẩn      trong bếp.
 
 giả vờ như  nhận  sự khác lạ của  , chậm rãi bước  phòng  sách.
 
Bên trong  gọn gàng,  bàn đặt một chiếc hộp.  tiện tay mở , đập  mắt là chiếc cúp vô địch giải bóng rổ. 
 
 đặt nó về chỗ cũ, ánh mắt vô tình lướt qua giá sách, ngoài mấy cuốn sách chuyên ngành  thì còn  một quyển sổ tay. 
 
 tò mò, đưa tay lấy quyển sổ tay xuống, bên trong  là những trang ghi chép dày đặc về các môn chuyên ngành.
 
Nét chữ  giấy  ngay ngắn, nhưng  mang đến một cảm giác quen thuộc kỳ lạ. 
 
Bỗng nhiên, nội dung của những bức thư trao đổi với Hứa Sâm Tự hai năm  liền hiện lên trong tâm trí . 
 
“Đàn ,   điểm bài thi đại học của  cũng cao hơn bọn em mấy điểm ?"
 
"Từ nhỏ em   ông nội ép luyện chữ, tiếc là em chẳng  thiên phú, học hai năm chữ  cũng chỉ miễn cưỡng xem là rõ ràng thôi."
 
"Nếu  mà là cháu trai của ông, chắc chắn ông sẽ vui đến mức  trong mơ luôn!"
 
Chẳng lẽ…
 
 chuyện  là  thể nào!
 
Khi  đang suy nghĩ, đột nhiên giọng  của Vu Cẩn  vang lên bên tai. 
 
"Đang xem gì ?"
 
Không  từ lúc nào     khỏi nhà bếp,  tay còn cầm theo hai dĩa thức ăn, vẻ mặt  chút căng thẳng.
 
 giấu  suy đoán trong lòng, đặt quyển sổ  lên bàn và mỉm  khen ngợi: "Chữ Hán của   thật đấy."
 
Không để ý đến biểu cảm phức tạp của Vu Cẩn,  ghé sát , hít hà hương thơm tỏa  từ món ăn  đĩa.
 
“Cẩn thần quả nhiên danh bất hư truyền,   , chữ cũng , chữ  thì thôi , đến đồ ăn cũng thơm nức.” 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thu-gui-anh-trang/7.html.]
“Làm  bây giờ,   sức hút lớn như , em chẳng nỡ rời xa nữa .” 
 
Biểu cảm của Vu Cẩn cuối cùng cũng  đổi,   , chậm rãi : "Vậy thì đừng rời , cứ ở bên  mãi nhé."
 
 chỉ  mà  đáp, coi như  đang  đùa.
 
8.
 
Thứ hai,  khi tan học, khi  bước  từ toà dạy học bất chợt  thấy  ai đó gọi tên . 
 
"Viên Mãn!"
 
  đầu ,  ngờ   thấy Hứa Sâm Tự.
 
Anh  mặc một chiếc áo khoác gió, lớp thạch cao ở chân    tháo bỏ. Kiểu tóc gọn gàng, rõ ràng là  chăm chút kỹ lưỡng.
 
Hứa Sâm Tự nhanh chóng sải bước đến bên , thu hút   là bao nhiêu ánh  xung quanh. 
 
Thế nhưng     gu thẩm mỹ của   cao lên  , mà  cứ cảm thấy   trông trau chuốt quá mức. Dáng  cũng chẳng vững chãi như Vu Cẩn, cứ gầy gò như giá đỗ .
 
Giấu  sự chê bai trong lòng,  mỉm  chào hỏi:”Đàn , chân  hồi phục  ?"
 
"Hôm qua  mới tháo bột,  khỏi thì liền đến tìm em."
 
"Tìm em?"
 
" ,   mời em  ăn một bữa, coi như là cảm ơn vì    cho  mượn xe lăn."
 
“Anh khách sáo quá, nhưng mà hôm nay em   thời gian .” 
 
Có lẽ là  ngờ  sẽ từ chối, Hứa Sâm Tự cau mày tỏ vẻ khó chịu: "Em đang giận  ?"
 
: "?"
 
Anh  giải thích: "Thật ,  khi kết bạn với em thì tài khoản của    hack .”
 
Vậy ? 
 
  chút buồn . 
 
“Thật ?  mà  đó  đây rõ ràng…” 
 
"Chuyện  đó  liên quan gì đến !"
 
Hứa Sâm Tự nhanh chóng chặn lời , bày  kỹ năng diễn xuất chẳng kém gì ảnh đế mà tỏ vẻ tức tối: 
 
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
“Đám hacker  đúng thật là quá đáng! Sau đó thì   đổi  khác , nhưng mà vẫn   cơ hội báo  cho em. Người đó…  cái gì khó  với em ?” 
 
 mơ hồ đáp: "Cũng  tệ lắm."