cảm thấy  buồn , hỏi : “Cậu định khiến   kiềm chế nổi bằng cách nào?” 
 
Vừa ,   nghiêng , nhanh chóng chạm  môi  một cái.
 
"Như thế  ?"
 
Trong chớp mắt, Vu Cẩn như  đóng đinh tại chỗ, sững sờ mất mấy giây. 
 
Ngay  đó,   như một con thú dữ bừng tỉnh, trực tiếp áp sát  . 
 
 bật , đưa ngón trỏ chặn  n.g.ự.c : "Còn nhớ là ai  giới thiệu  đến đây dạy  ?"
 
Ánh mắt Vu Cẩn dần trở nên sâu thẳm,  bất ngờ nắm lấy bàn tay đang nghịch ngợm của , cúi đầu hôn xuống.
 
  hề né tránh, để mặc  nâng  đặt lên bàn học.
 
Một nụ hôn cuồng nhiệt và vội vã rơi xuống. 
 
Bút  cùng tài liệu  bàn đều  hất xuống đất, cuốn sổ ghi chép đặt ở phía  cũng rơi theo. 
 
Trang đầu tiên mở ,  lộ một chữ ký quen thuộc…
 
Vu Cẩn.
 
Nét chữ phóng khoáng mạnh mẽ, cũng giống hệt như con   - cứng cỏi và dứt khoát.
 
Không hiểu    bất giác  thu hút, luôn cảm thấy nét chữ   chút quen mắt. 
 
Không đợi  suy nghĩ sâu hơn, Vu Cẩn siết chặt vòng tay, trầm giọng nhắc nhở: "Tập trung ."
 
 bật , vòng tay ôm lấy cổ , chủ động hôn .
 
"Nhớ  giữ bí mật đấy nhé, bạn học Vu."
 
6.
 
 (Từ đây  sẽ đổi xưng hô của nn9 nhé)
 
Trận chung kết của giải đấu bóng rỗ giữa các trường đại học diễn   nửa tháng .
 
Vài ngày  đó, Vu Cẩn  hỏi   đến .
 
  trả lời mà hỏi ngược : “Anh hy vọng em đến ?” 
 
“Còn  hỏi ?” 
 
“Là  em đến chiêm ngưỡng dáng vẻ chơi bóng uy phong của Cẩn thần ?” 
 
Vu Cẩn đùa: “Muốn uống nước em đưa.” 
 
Lúc   mới nhớ , lúc l..m t.ì.n.h nguyện viên  từng đưa nước cho  . 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thu-gui-anh-trang/5.html.]
 
 khẽ cong một ngón tay, gõ gõ lên n.g.ự.c Vu Cẩn: “Ồ, lẽ nào nước em đưa là thần dược , uống   thể giúp  giành  chức vô địch?” 
 
Nghe ,   bật , ôm   lòng: " ,  trận đấu bồi bổ thể lực một chút."
 
Vào ngày chung kết,  đến nhà thi đấu sớm.
 
Vừa đến cổng, từ xa   trông thấy một bóng dáng quen thuộc.
 
Người  mặc một chiếc áo thể thao màu đỏ tươi, chân  bó bột, nổi bật lên giữa đám đông sinh viên. 
 
“Anh Cẩn   hôm nay bọn  sẽ đến ?” 
 
“ cố tình   với  ,  cho  Cẩn bất ngờ.” 
 
“Mọi   xem, lát nữa    thấy Sâm Tự chân què mà vẫn đến cổ vũ ,  khi nào cảm động đến  tại chỗ ?” 
 
Ba  trai sóng vai   ở phía , cách đó  xa  vẫn  thể  thấy tiếng họ trêu đùa. 
 
 nhướng mày,  đó  đến quầy dịch vụ mượn một chiếc xe lăn.
 
“Đàn ,  cần giúp gì ?” 
 
Hứa Sâm Tự  thấy  thì rõ ràng sững : "Viên Mãn,  em  ở đây?"
 
   rằng  đến để xem Vu Cẩn thi đấu, chỉ  : “Nghe  đàn  là trụ cột của đội A, là vì   chấn thương nên mới  thể  sân, em thấy thật đáng tiếc.” 
 
“Vậy là em tưởng hôm nay Sâm Tự  sân nên mới đặc biệt đến ?”
 
Cậu bạn  bên cạnh   cũng hùa theo, “Anh Tự,   vất vả vì  mà đến đấy,    nên bù đắp gì đó cho   ?” 
 
“  đó, đến  còn thấy cảm động , thời buổi   mấy ai chung tình  như  chứ!”
 
  phủ nhận: "Cũng  mức vất vả lắm  ạ, em vốn là sinh viên của trường  mà."
 
Nói xong,  chỉ Hứa Sâm Tự mà ngay cả bạn cùng phòng của   cũng lộ vẻ ngạc nhiên.
 
Đại học A là trường thiên về khoa học tự nhiên, còn đại học B  nghiêng về khoa học xã hội, cả hai đều  xếp hạng ngang  trong nước. 
 
“Em   sinh viên trường cao đẳng ?” 
 
Nghe ,   nhướng mày,  đó giải thích: “Giáo sư hướng dẫn của em  hợp tác với khá nhiều trường,  đây em từng hỗ trợ giảng dạy qua một  lớp. Có   khiến đàn  hiểu lầm gì  ?” 
 
Vừa dứt lời, vẻ mặt của Hứa Sâm Tự liền thoáng chút bối rối.
 
Thực  hôm đó ở bệnh viện,  cũng   thấy   trêu đùa với bạn cùng phòng .
 
“Trông cũng , đáng tiếc  là sinh viên cao đẳng,    thể  chung chủ đề với   chứ?” 
 
“Hẹn hò thì  cam tâm, nhưng từ chối thì cũng  nỡ, thôi thì cứ giao cho  Cẩn xử lý, đỡ  khó xử. Hơn nữa  sợ…nếu  từ chối, với cái IQ đó, chắc cô  cũng chẳng hiểu nổi .” 
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.