"Nói   lẽ em  tin, nhưng  thực sự chỉ đơn thuần   chút gì đó trong khả năng của , để giúp cô gái nhỏ mà  từng gặp vài   thể bước  khỏi bóng tối mà thôi.” 
 
"Ít nhất thì...   chuyện     thích hồi âm  trở thành sợi rơm cuối cùng đè sập em."
 
Vậy nên Vu Cẩn  nhặt  lá thư từ trong thùng lên, và cẩn thận trả lời từng câu hỏi mà    trong đó. 
 
"Chỉ là... những lời  dối một khi  bắt đầu, thì   nên kết thúc thế nào. Sau kỳ thi đại học,   định  cho em sự thật, nhưng   sợ."
 
  lạnh: “Nói nhiều như , cuối cùng vẫn là  bao biện rằng đây là lời  dối thiện ý của   ?” 
 
"Không ."
 
Vu Cẩn cụp mắt,  khổ: “Em  đúng,  dối chính là  dối, dù   gói ghém  đẽ thế nào thì vẫn là dối trá. Thời gian qua  cũng mới nhận  rằng…  khác lừa gạt thực sự  khó chịu.  mà Tiểu Mãn,  lừa  cũng  dễ chịu chút nào…”
 
Khi   trở về, Vu Cẩn  rời . 
 
Bà  đặt túi nilon xuống, nhíu mày: “Không  bảo con giữ thằng bé  ?” 
 
“Tay chân là của  ,  bảo con giữ kiểu gì đây. Hơn nữa,  khi Vu Cẩn cũng chẳng  ở  ăn cơm với nhà  .” 
 
“Đừng  linh tinh. Vu Cẩn    như  !” 
 
"Ồ? Mẹ  cứ như  hiểu   lắm ."
 
Lời  dứt,   đột nhiên im lặng.
 
Đợi   sang , bà  mới khẽ : "Mẹ và ba con...ly hôn ."
 
Nghe ,  sững : "Thật ? Khi nào ?"
 
Từ  khi ba  bỏ , ông   từng xuất hiện . 
 
Đơn ly hôn trình lên toà án  hai ba năm  nhưng vẫn   giải quyết. 
 
Rõ ràng  " " trong cuộc hôn nhân  là ba,  mà chỉ     gồng gánh tất cả đống hỗn độn  một .
 
“Mới  xử lý gần đây thôi. Luật sư là do Vu Cẩn giới thiệu, tung tích của ba con…cũng là thằng bé nhờ  tìm  đấy.” 
 
Nhắc đến chuyện ,    nghiến răng nghiến lợi: “Mẹ con chúng  vất vả nai lưng  trả nợ cho ông , ông  ở bên ngoài  chỉ  sống sung sướng, mà còn cặp kè với  khác nữa! Cũng may, toà án  xử lý đơn ly hôn ,  nợ còn  sẽ do ông  tự gánh. Nghe  cô ả  cũng  vì ông  mà bán nhà, dù  thì cũng chẳng liên quan gì đến  con  nữa.”
 
Mọi chuyện  đổi quá nhanh, khiến  nhất thời  kịp sắp xếp  suy nghĩ.
 
Mẹ  với : "Vu Cẩn đúng là một đứa trẻ . Thực  bao năm qua   hề liên lạc với nó,  mà   bằng cách nào nó    tình hình của nhà  mà chủ động liên hệ với ."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thu-gui-anh-trang/11.html.]
     ngóng từ .
 
Tất nhiên là từ chỗ  . 
 
Không ngờ Vu Cẩn  thực sự ghi nhớ những lời than phiền năm đó của . 
 
"Đứa trẻ  thực  cũng  đáng thương. Bố  ly hôn từ nhỏ, nó lớn lên cùng bảo mẫu. Mẹ còn nhớ hồi cấp hai, nó khá cô độc,  thích giao du với ai. Mẹ từng tiếp xúc với bố nó vài , hình như   ông    con nhỏ, thế là cũng chẳng mấy quan tâm đến nó nữa. Mẹ thấy nó đáng thương, nên mỗi dịp lễ Tết đều đưa nó về nhà ăn cơm cùng chúng . Có lẽ lúc đó con còn nhỏ, nên  nhớ."
 
 thực sự  nhớ.
 
Mẹ  là giáo viên, trong nhà thường xuyên   đến ăn cơm ké,  nên   bao giờ để tâm mấy chuyện đó. 
 
 dù thế nào thì lời   vẫn khiến  cảm thấy  chút buồn bã.
 
Buổi tối,    giường, trằn trọc mãi  ngủ .
 
Cuối cùng,  kéo một   khỏi danh sách chặn. 
 
[Tại   giúp ?]
 
  chằm  từng tin nhắn của Vu Cẩn,  trả lời . 
 
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
[Anh nhớ lúc nhỏ em từng   trở thành nhà ngoại giao.]
 
[Nếu em thật sự   lý do, thì câu trả lời vẫn giống như năm đó, khi  hồi âm  thư của em.]
 
[Em  xuất sắc, gia đình  nên là xiềng xích ngăn cản em theo đuổi ước mơ của .]
 
Đầu óc  rối bời,    suy nghĩ thế nào.
 
Sau đó,   chặn Vu Cẩn nữa, nhưng cũng  chủ động liên lạc . 
 
Sau khi khai giảng,   vài   thấy   trong khuôn viên trường.
 
Vu Cẩn  ở xa, ngay  tòa nhà nơi  thường lên xuống lớp học.
 
 giả vờ như   thấy, mà   cũng  đặc biệt đến chào hỏi .
 
Trong thời gian đó,   nộp đơn xin trao đổi ở Pháp một  nữa, và    thủ tục diễn  suôn sẻ.
 
Cuối tháng Tám,  ngày  lên đường,  nhận  tin nhắn từ một  lạ.
 
[Chúc em lên đường bình an.]