Không từ khi nào, trời bắt đầu mưa, những hạt mưa nhỏ li ti như bụi. , những giọt mưa rơi trúng , vì Chu Trấn cởi áo sơ mi màu xám nhạt của , giơ cao lên che đầu cho .
Chu Trấn cùng chầm chậm bước bên vệ đường ven biển.
Cậu cao lớn nhưng luôn chậm hơn nửa bước, như thể sợ sẽ mệt vì bước nhanh.
Khoảnh khắc , tiếng sóng và gió biển vọng , một cảm giác trống trải và yên tĩnh. Con đường đá chân dường như trải dài vô tận.
Thế giới rộng lớn. Và ở đó, luôn những góc khuất bao giờ thấy ánh sáng. Những sống trong bóng tối , họ cô độc bất lực, họ cần một tia sáng.
... Có lẽ, trong lúc chính còn nhận , trở thành tia sáng .
Và hơn thế nữa, cũng biến Chu Trấn thành ánh sáng để sưởi ấm những mảnh đời còn chìm trong góc tối.
Thế gian luôn cần ánh sáng.
mím môi, giả vờ hờ hững hỏi: "Chu Trấn, nếu ch.ết , nhớ ?"
Chu Trấn khựng .
nghiêng đầu, như , quan sát nét mặt của . Chu Trấn mím môi, dường như nhưng nổi. Mãi một lúc, mới cúi đầu khẽ : " sẽ nhớ chị, mỗi ngày đều nhớ chị."
Giọng khàn khàn, như thể đang cố nén một nỗi đau nào đó.
bĩu môi: "Làm giữ lời ?"
Chu Trấn trả lời , chỉ cắn răng, vẻ mặt phần cam chịu.
thở phào, chậm rãi : "Vậy thì đành ở giám sát ."
Thực , hiểu Chu Trấn, cần giám sát chút nào. Nếu thực sự an táng ở Thục Thành, lẽ sẽ dọn sạch cỏ khắp cả nghĩa trang.
Chu Trấn như xúc động căng thẳng, giọng của run rẩy: "Chị giám sát bằng cách nào?"
kìm , bật thành tiếng.
" đổi ý .Cậu mau trường luận văn . Xong việc thì tìm ."
"Thành phố Tứ Phương thật nhàm chán, định chuyển đến một nơi khác mở cửa tiệm mới."
"Lúc đó, Ôn Lan lẽ sửa xong pháp khí của ... Nếu sẵn lòng thêm, sẽ tuyển một nữa."
Tìm một nhân viên chịu hai công việc nhưng chỉ hưởng một đầu lương thật khó. Gặp , tất nhiên giữ .
Chu Trấn đột ngột ngẩng đầu lên, thấy , càng tin tưởng hơn. Cậu bất giác thẳng lưng, giọng thêm phần kiên định: "Không — đồng — ý."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thong-linh-giao-dich-su-huong-dan-mua-ban-khi-van-nhan-gian/chuong-84-hoan-toan-van.html.]
Phải cho phép ứng viên thương lượng điều kiện với . ngước mắt, vẻ thản nhiên: "Sao đồng ý? Lương thấp quá ?"
Chu Trấn siết chặt tay, môi thoáng qua một nụ : ", ký hợp đồng lao động chính thức."
Tưởng Chu Trấn sẽ tham vọng gì lớn lao hơn, hóa chỉ là một hợp đồng chính thức thôi ? Thật chí hướng. kìm : "Được. Ký với một năm."
Chu Trấn nhíu mày , ánh mắt trong sáng, chân thật. lời mang chút hờn trách: "Một năm , quá ngắn."
Một năm quả thực ngắn. Từ khi gặp , cũng chỉ mới một năm. Thế nhưng dường như chúng như thể quen từ lâu.
mỉm , khóe môi cong lên một đường nhẹ nhàng.
"Một năm một năm, cứ thế mà tiếp tục. Dù thì..."
Chu Trấn chớp mắt, giục tiếp.
chậm rãi suy tư: "Dù thì, ngày mai vẫn còn dài."
Chàng trai cuối cùng cũng mỉm hài lòng.
Nụ tinh khiết, như ánh ban mai ấm áp. Cậu , đôi mắt nâu nhạt lấp lánh ánh sáng rực rỡ trong màn mưa mờ tối.
"Một lời hứa nuốt lời."
Đó là một lời hứa ?
Có lẽ là thế.
Vì Chu Trấn thực sự vui.
nghĩ, con đường mà chọn vẫn còn đầy chông gai.
Có thêm một đồng hành, nhất thiết sẽ khiến chuyện thuận buồm xuôi gió, cả hành trình trôi qua chút âu lo.
Chu Trấn để trò chuyện giải khuây, con đường phía sẽ thú vị hơn.
Chẳng chấp niệm nào là thể buông bỏ.
Khi mặt trời mọc, vẫn là Tần Thanh Đường.
Bà chủ tiệm đồ cổ lạnh lùng bí ẩn, khí vận giao dịch sư – Tần Thanh Đường.
(Hoàn văn)