Thông Linh Giao Dịch Sư: Hướng Dẫn Mua Bán Khí Vận Nhân Gian - Chương 7: Minh Hôn
Cập nhật lúc: 2024-11-15 22:18:13
Lượt xem: 43
Trong hồ sơ chính thức, cái c.h.ế.t của Lâm Chiêu được ghi nhận là t.ự s.át. Trong cuốn sổ tay mang theo bên mình, người ta tìm thấy một bức di thư dài cả vạn chữ, trong đó cô viết mình đã bị cha mẹ ép đến đường cùng mà tự vẫn.
Tên của Lâm Chiêu, là cái tên cha mẹ đặt với mong muốn cô có thể “mời” một cậu em trai về với gia đình. Quả nhiên, khi cô lên năm, cha mẹ sinh được một cậu em, đặt tên là “Thiên Tứ.” Từ đó, chuỗi ác mộng cũng bắt đầu.
Từ nhỏ, khi còn chưa cao quá bếp, cô đã phải vào bếp nấu nướng cho em. Mỗi dịp Tết đến xuân về, em trai có hai bộ quần áo mới, còn cô chỉ có thể mặc lại đồ cũ của năm trước. Cha mẹ không bao giờ cho cô tiền mua tài liệu học thêm, vậy mà cô vẫn kiên cường tự mình thi đỗ vào Yến Đại. Trong khi đó, em trai Lâm Thiên Tứ đánh nhau, trốn học, thậm chí còn ép buộc nữ sinh khác, bị nhà trường đuổi học. Thế nhưng, gia đình lại chi cả chục vạn để đưa cậu ta vào một trường dân lập.
Về sau, Lâm Chiêu có bạn trai, nhưng do anh này nhà nghèo, không có tiền sính lễ, cha mẹ cô liền tìm đến giáo viên phụ trách của anh ở trường, yêu cầu “ban giám hiệu” can thiệp để chia rẽ hai người. Đường cùng, họ đành phải chia tay.
Điều cuối cùng khiến Lâm Chiêu hoàn toàn sụp đổ là khi cha mẹ cô giới thiệu cô cho một ông chủ vật liệu xây dựng hơn bốn mươi tuổi, chỉ vì ông ta hứa sẽ giúp đỡ cho Lâm Thiên Tứ vào làm tại công ty của mình. Cuối tuần trước, cha mẹ cô còn mời ông chủ này đến nhà ăn cơm, qua lời nói, họ đã coi ông ta như con rể và là “ân nhân” của gia đình mà đối đãi. Ông chủ uống say, Lâm gia liền mời ông ta ở lại ngủ qua đêm.
“Dù sao cũng là người một nhà, đừng tính toán nhiều quá.”
Tối đó, khi Lâm Chiêu đang mơ màng ngủ thì có một đôi bàn tay lạ chạm vào cô. Cửa phòng dù đã khóa nhưng không hiểu sao lại bị hỏng. Cô lớn tiếng kêu lên, nhưng cha mẹ cô chỉ nói: “Đã thế thì thuận theo ông ấy đi, khỏi mất danh dự. Con la lối làm gì, sau này cha mẹ còn mặt mũi nào nữa?”
Lâm Chiêu khóc lóc trở về trường, càng nghĩ càng thấy tuyệt vọng. Trong cơn bi thương cùng cực, cô đã viết lại di thư sau đó nh.ảy l.ầu tự vẫn.
Th.i th.ể cô nhanh chóng được đưa tới nhà tang lễ. Lúc này, linh hồn Lâm Chiêu đã trở nên trong suốt. Tôi tìm cách giữ linh hồn cô ở lại bên mình rồi cùng nhau đi tới đó.
Cha mẹ cô vừa khóc vừa đến nhận thi thể, ngay cả người em trai vô dụng kia cũng tỏ ra đau buồn. Họ hàng gần xa, cô dì chú bác cũng lũ lượt kéo đến cả hai mươi người.
Khi t.hi t.hể của Lâm Chiêu được đưa ra khỏi ngăn lạnh, mẹ cô lập tức khuỵu xuống, khóc lóc thảm thiết.
“Chiêu Chiêu, con của mẹ… Con gái như hoa như ngọc, nuôi hơn hai mươi năm trời, giờ nói không còn là không còn… Mẹ vất vả bỉm sữa nuôi con khôn lớn…”
Tiếng khóc thê lương vang khắp căn phòng.
Lâm Chiêu đứng cao ngạo bên cạnh mẹ mình, cúi đầu xuống, như thể đang thận trọng phán đoán xem bà có thực sự hối hận hay chỉ đang giả vờ đau khổ mà thôi.
Bên kia, mắt bố Lâm đỏ ngầu, chất vấn lãnh đạo nhà trường.
"Con gái tôi ở nhà vẫn khỏe mạnh, sao đến trường lại xảy ra chuyện? Nhà trường phải bồi thường!"
Lâm Thiên Tứ liền thêm vào với giọng đắc ý, đưa ra con số cụ thể.
"Hồi tôi đi học, có bạn nhảy lầu, nhà trường bồi thường hẳn năm trăm ngàn tệ!"
Mấy thanh niên cơ bắp lực lưỡng liền hùa theo: "Phải bồi thường! Nhất định phải bồi thường!"
Lúc này, tôi mới nhận ra đám thân thích nhà họ Lâm đến đây với mục đích gì.
Gương mặt của Lâm Chiêu vừa xúc động, giờ đây đã biến thành kinh ngạc. Cô ấy phẫn nộ, bay đến trước mặt cha mẹ mình, gào lên:
"Người ép con đến đường cùng là hai người! Chuyện này thì liên quan gì đến nhà trường hay thầy cô? Tại sao hai người không tự suy ngẫm xem đã đối xử với con thế nào?"
"Xem con như người giúp việc, như người ngoài, như công cụ để đổi sính lễ! Hai người không thấy những dòng chữ con để lại trong di thư sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thong-linh-giao-dich-su-huong-dan-mua-ban-khi-van-nhan-gian/chuong-7-minh-hon.html.]
Nhưng người trần không thể nghe thấy tiếng nói của hồn ma.
Dù là con người với nhau, cũng chỉ nghe những gì họ muốn nghe.
Người thầy luôn yêu quý Lâm Chiêu nhất cũng là đại diện của trường phụ trách lo liệu hậu sự cho cô. Lúc này, thầy bật khóc như mưa: "Lâm Chiêu là một sinh viên thông minh, tài năng, chịu khó. Tôi thực sự cảm thông với hai người. Về vấn đề bồi thường, nhà trường chúng tôi chuẩn bị..."
Mẹ của Lâm Chiêu nín khóc, nghiêng tai lắng nghe.
Lâm Chiêu quay lại bên cạnh tôi, sốt ruột thúc giục: "Chị Thanh Đường, chị phải giúp em! Đừng để bố mẹ em đánh lạc hướng người khác. Em tự kết liễu không phải do lỗi của trường, mà là do bố mẹ em ép em đến đường cùng. Tại sao nhà trường phải bồi thường cho họ?"
Đôi khi, người mắc lỗi chưa chắc đã hoàn toàn vô tri vô giác. Chỉ là đổ lỗi cho người khác khiến họ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Lâm Chiêu vẫn giận dữ, bất bình: "Điều em mong muốn là họ hối hận vì đã đối xử bất công với em, là họ tự suy xét lại, chứ không phải để họ lợi dụng cái c.h.ế.t của em để lấy bồi thường từ nhà trường."
"Chị Thanh Đường, chị phải giúp em."
Tôi liếc qua Chu Trấn bên cạnh.
Sắc mặt cậu tái xanh, tay nắm chặt đến run. Nếu không phải tôi đã dặn trước là không được manh động, e rằng cậu đã lao lên "hỏi thăm" bố mẹ Lâm Chiêu ngay lập tức.
Tôi tháo áo khoác, cùng với túi xách, đưa cho Chu Trấn.
"Cầm giúp tôi. Tôi qua đó nói vài câu."
Chu Trấn theo bản năng đỡ lấy.
Tôi bước đến trước mặt mọi người với dáng vẻ ung dung, không nhanh không chậm.
Chiếc sườn xám bằng lụa trắng thêu hoa ôm sát tôn lên đường cong cơ thể.
Đôi giày cao gót cùng màu với thiết kế đơn giản mà thanh lịch.
Sợi dây chuyền ngọc bích loại nhất đeo trên cổ, hoàn hảo khắc họa hình ảnh "bà đây có tiền không dễ đụng vào".
Vừa mở miệng, tôi liền trí trá linh tinh:
"Chào mọi người, để tôi tự giới thiệu. Tôi họ Tần có một tiệm trang sức gần đây, Lâm Chiêu đã làm việc bán thời gian ở tiệm của tôi gần nửa năm nay rồi. Chúng tôi xem nhau là bạn thân, chuyện gì cũng tâm sự với nhau."
"Theo như tôi được biết, việc cô ấy nghĩ quẩn là do bố mẹ cô ấy đã làm những điều quá đáng, hoàn toàn không liên quan đến trường học."
Cha Lâm giận tím mặt.
"Mày là đứa nào, đừng có ở đây nói bậy !"
"Nó là con gái ruột của tao, tao sao có thể hại nó chứ?"
Làm nghề này, bị mắng chửi là chuyện khó tránh. Tôi thường không để bụng, trừ khi có lời quá đáng.