Thông Linh Giao Dịch Sư: Hướng Dẫn Mua Bán Khí Vận Nhân Gian - Chương 57
Cập nhật lúc: 2024-11-15 23:07:20
Lượt xem: 11
Sau khi xử lý xong tất cả, thời gian mà Nhậm Bảo Hoa đổi lấy từ khí vận của kiếp sau đã gần cạn kiệt.
Tôi hỏi anh: “Anh Nhậm, anh còn muốn làm gì không?”
Anh đã để lại ba trăm nghìn, chắc là có sự sắp xếp gì.
Nhậm Bảo Hoa cắn răng nói: “Tôi… tôi muốn gặp mẹ.”
Anh đứng ngoài cửa nơi bà Bạch làm việc, lượn lờ suốt nửa tiếng, nhưng cuối cùng không dám bước vào.
Dù là mười tháng mang nặng đẻ đau, tình mẫu tử khắc cốt ghi tâm, nhưng khi Bạch Đồ Nam quyết tâm trốn thoát, bà đã không đem anh theo.
Có lẽ là vì đem theo đứa trẻ sẽ không thuận tiện cho việc trốn thoát. Bà cân nhắc lợi hại, đành phải bỏ lại anh. Cũng có lẽ là vì bà căm ghét anh. Căm ghét vì anh là con của người đàn ông đã mua, cưỡng bức bà.
Anh không dám đi hỏi, rốt cuộc là vì lý do nào — anh có tư cách gì mà hỏi chứ?
Nhậm Bảo Hoa đã quyên góp toàn bộ ba trăm nghìn cho tổ chức nghiên cứu của Bạch Đồ Nam.
Người phụ trách đăng ký hỏi anh có muốn để lại tên không. Nhậm Bảo Hoa ngẩn ngơ một hồi lâu, rồi cười khổ: “Không cần.”
“Bà ấy sẽ không muốn biết tôi là ai.”
— Nhưng tôi biết, bà là một người phụ nữ kiên cường và mạnh mẽ. Số phận đã trút xuống đầu bà những khổ đau. Nhưng bà chưa bao giờ than vãn.
Hy vọng sự tồn tại của tôi, sẽ không làm bà quá ân hận hay phiền muộn.
Xử lý xong mọi việc, Nhậm Bảo Hoa nói: “Bà chủ Tần, làm phiền cô kết thúc cuộc đời của tôi sớm hơn.”
Tôi vuốt ve chiếc đồng hồ quả quýt, hỏi: “Anh có hối hận khi giao dịch với tôi không?”
Nhậm Bảo Hoa tháo kính, lau đi, sắc mặt xám xịt: “Rất, rất hối hận.”
“Người mang tội lỗi như tôi, vốn dĩ không nên tồn tại.”
Tôi cúi đầu im lặng, còn Chu Trấn tiến lên nắm lấy tay anh: “Tôi tin rằng những quan niệm cổ hủ sẽ dần dần bị xóa bỏ. Rồi một ngày nào đó, thế giới sẽ không còn những tội ác vây lấy phụ nữ.”
“Thế giới mà anh sẽ trở lại nhất định sẽ tốt đẹp hơn nhiều so với những gì chúng ta thấy bây giờ.”
Đám tang của Nhậm Bảo Hoa được tổ chức rất đơn giản.
Không hiểu vì sao, Nhạc Lan Đình không công khai tin tức về việc cô ly hôn với Nhậm Bảo Hoa. Cô vẫn trong vai trò của một người vợ, lo liệu mọi việc cho anh.
Điều này khiến Nhậm Đại Sinh vô cùng vui sướng.
Trước đây, ông đã nghĩ rằng con trai “ly hôn” với vợ, mối quan hệ hôn nhân đó đã chấm dứt. Khi nghe tin con trai qua đời, ông lo lắng, sợ rằng mình sẽ không có chỗ dựa lúc già yếu.
Nhưng nếu chưa ly hôn, vậy thì con dâu chăm sóc cha chồng chẳng phải là chuyện đương nhiên sao? Thậm chí cô ấy còn có thể nuôi con, nối dõi tông đường!
Ông lão suy nghĩ hồi lâu, đưa ra một kế hoạch mà ông tự cho là hoàn hảo: “Tiểu Nhạc. Cha sẽ xin một đứa trẻ từ quê nhà về nuôi dưỡng, như vậy Nhậm gia chúng ta vẫn có người nối dõi.”
“Đừng cho rằng cha nói khó nghe: một người phụ nữ như con, nếu không có con trai, sẽ rất khó đứng vững.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thong-linh-giao-dich-su-huong-dan-mua-ban-khi-van-nhan-gian/chuong-57.html.]
“Nếu ở cái khe núi nơi chúng ta sống, thì ai cũng sẽ khinh thường con…”
Không ai ngờ rằng, người luôn hiền hòa như Nhạc Lan Đình lại tát cho ông một cái.
Âm thanh trong trẻo, sắc nét.
Người phụ nữ dịu dàng ấy chỉ nói một từ, có lẽ là lần đầu tiên trong đời cô nói ra lời thô tục.
“Biến đi.”
Ông lão cảm thấy bị sỉ nhục nặng nề, khóc lóc thảm thiết, xả hết nỗi đau khổ của một người cha già mất con.
Giữa đám đông ồn ào, một bà lão mặc áo trắng bước vào tang đường. Bà đi chậm rãi, ánh mắt kiên định.
Bước chân hơi không vững, có lẽ là do chân trái từng bị thương.
Nhạc Lan Đình lau nước mắt, tiến lên hỏi: “Xin hỏi, bà là… giáo viên của Nhậm Bảo Hoa phải không?” Cô không chắc chắn về thân phận của người phụ nữ này, nên từ độ tuổi mà đoán là giáo viên.
Bà lão nở một nụ cười nhẹ nhàng nhưng trong mắt lại chứa đầy nước mắt.
“Tôi… tôi là người nhận được khoản quyên góp ẩn danh của cậu ấy.”
“Tôi đến đây để tiễn cậu ấy lần cuối.”
Trong đám đông đến viếng, tiếng xì xào bàn tán vang lên.
“Đây là một nhân vật lớn.”
“Cả đời chưa kết hôn, chỉ dồn hết tâm huyết vào sự nghiệp.”
“Nghe nói bà hồi trẻ bị thương chân, để lại di chứng cả đời, nhưng dù có đau đớn thế nào, bà cũng không nghỉ một ngày.”
Mọi người đều ngưỡng mộ Bạch Đồ Nam thành công vang dội.
Nhưng không ai biết, bà đã từng bị bắt cóc? Bị hành hạ đến mức nào, mới may mắn sống sót? Chân bà bị què là do lý do gì?
Khi trở về cuộc sống bình thường, bà đã nỗ lực bao nhiêu mới tiếp tục học hành và đạt được thành tựu trong nghiên cứu.
Tôi và Chu Trấn nhìn nhau, đều thấy sự nghi hoặc trong ánh mắt đối phương.
Bạch Đồ Nam làm sao biết được mối quan hệ của bà với Nhậm Bảo Hoa?
Có phải hôm qua khi anh ấy tìm bà, bà đột nhiên nhận ra? Hay là… từ rất lâu trước đây, bà đã biết?
Có lẽ, trong lòng bà cũng đã từng đấu tranh.
Một người mẹ làm sao có thể không yêu thương con mình.
Nhưng trước khi trở thành một người mẹ, bà trước hết là một con người độc lập. Bà có tư tưởng, có sở thích, có mục tiêu, có sự nghiệp.
Tất cả những điều đó đều quan trọng hơn một tiếng “mẹ.”