Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thông Linh Giao Dịch Sư: Hướng Dẫn Mua Bán Khí Vận Nhân Gian - Chương 43

Cập nhật lúc: 2024-11-15 22:52:33
Lượt xem: 30

"Các fan thân mến, ai có thể giúp tôi đưa ông ta ra trước pháp luật, tôi sẽ trao cho người đó số tiền hơn một trăm vạn còn lại trong tài khoản của tôi."

Buổi livestream vẫn tiếp tục, nhưng Thư Uyển Nghi đã rời khỏi máy tính. Ngay lập tức, hàng chục nghìn bình luận xuất hiện dày đặc: 

 【Thật không thể tin nổi, đến đứa trẻ mười mấy tuổi mà ông ta cũng ra tay?】

【Chắc là bịa đặt chứ? Lưu Đông Cương ở chỗ chúng tôi rất nổi tiếng, là người đàn ông tốt, yêu vợ, thương con , lại còn hiếu thảo với mẹ mù lòa.】

【Nhưng cô giáo Thư cũng là người tốt mà, cô ấy đã quyên góp xây hơn mười ngôi trường tiểu học hy vọng.】

【Báo cảnh sát nhanh đi, cô ấy nói muốn tự sát.】 

【Nhưng cô ấy treo thưởng 1 triệu, tiền lớn như vậy, ai lại từ chối chứ?】

【Chuyện xảy ra mấy chục năm trước, liệu còn bằng chứng nào không nhỉ! Đừng có nói năng tùy tiện.】

Buổi phát sóng bị gián đoạn.

Tôi lặng lẽ nhìn Thư Uyển Nghi: "Đây là tâm nguyện cuối cùng của cô? Kể cho thế gian nghe một câu chuyện?"

Cô áy náy cúi đầu trước tôi: "Hy vọng không làm khó bà chủ Tần. Vậy bây giờ, chúng ta kết thúc giao dịch nhé?"

Trước khi tiễn khách rời đi, tôi thường hỏi liệu họ có hối hận hay không. Nhưng với Thư Uyển Nghi, có vẻ không cần thiết. Bởi cô ấy cười rạng rỡ với tôi, như nắng ấm mùa xuân.

"Cảm ơn bà chủ Tần đã giúp tôi hoàn thành nguyện vọng bấy lâu nay."

Thư Uyển Nghi qua đời do dùng quá liều thuốc ngủ. Sự việc này gây xôn xao dư luận, chính quyền nhanh chóng công bố rằng cô ấy đã tự sát, yêu cầu công chúng không hoang mang. Tuy nhiên, lời cáo buộc của Thư Uyển Nghi về việc cô từng bị Lưu Đông Cương xâm hại đã trở thành chủ đề bàn tán rộng rãi.

Các cư dân mạng bắt đầu đào bới tiểu sử của Thư Uyển Nghi. Thư Uyển Nghi, tên thật là Thư Nhiên, sinh năm 1988. Năm 1998, sau khi mất đi gia đình, cô được đưa vào viện phúc lợi địa phương. Năm 2003, nhờ Lưu Đông Cương tiến cử, cô đến tỉnh thành để học vẽ. Cuộc đời cô từ đó dường như như được phù trợ — thuận lợi thi đỗ Học viện Mỹ thuật và đổi tên thành Thư Uyển Nghi. Sau khi tốt nghiệp, bức tranh đầu tay của cô đã được bán với giá hàng trăm ngàn tệ.

Thế nhưng, Thư Uyển Nghi không mua nhà cửa, cũng không sắm sửa hàng xa xỉ. Suốt nhiều năm, cô sống trong một căn nhà giản dị  dành toàn bộ số tiền kiếm được để quyên góp cho các trường học hy vọng. Câu chuyện của cô được phát sóng trên nhiều đài truyền hình và có lúc còn được bầu chọn là nhân vật truyền cảm hứng ở một địa phương nào đó. Có vẻ là hình tượng một người kiên trì và có chí tiến thủ. Người như vậy, chắc sẽ không nói dối.

Nhưng Lưu Đông Cương cũng là một nhà giáo dục có tiếng. Năm 1998, khi bốn mươi tuổi, ông từ chức giáo viên, đến làm viện trưởng ở viện phúc lợi. Ông ta hào phóng, tận tụy, trong mười năm đã giúp đỡ hàng nghìn trẻ em. Sau khi viện phúc lợi đóng cửa, ông lại chuyển sang viết sách. Một người "cao cả đạo đức" như vậy, liệu có thể làm những chuyện tồi tệ đến thế?

Dù sao đi nữa, thời gian giữa hai người có sự giao thoa, và "người sắp c.h.ế.t thì lời thường thật." Thư Uyển Nghi đã tiêu tán hết tài sản chỉ để vạch trần sự thật và công khai chuyện cá nhân, rất có thể đó là sự thật. Nhưng bằng chứng đâu? Thư Uyển Nghi nói rằng mình bị xâm hại nhưng không hề để lại bất kỳ hồ sơ báo án nào, cũng không có nhân chứng. Chứng cứ vật chất lại càng không có.

Khi một người đủ nổi tiếng, xung quanh họ sẽ tập hợp một nhóm người cùng lợi ích. Một người được lợi, tất cả cùng hưởng; một người thiệt, tất cả cũng cùng thiệt. Vì vậy, họ đồng lòng đoàn kết, chống lại dư luận. Không chỉ bản thân Lưu Đông Cương, mà cả vợ ông ta, con cái, đồng nghiệp, bạn bè đều đứng ra lên tiếng.

"Ông Lưu nhà chúng tôi không bao giờ làm chuyện đồi bại như vậy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thong-linh-giao-dich-su-huong-dan-mua-ban-khi-van-nhan-gian/chuong-43.html.]

"Nếu cô Thư không chết, tôi nhất định sẽ khởi kiện cô ấy vì xâm phạm danh dự!"

Hai phe giữ quan điểm trái ngược, dần dần biến thành một trận chiến mắng chửi lẫn nhau dựa trên số lượng người ủng hộ. Các cư dân mạng vì thế tìm đến các thầy tử vi. Có người hâm mộ kết nối trực tiếp với Ôn Lan trong buổi phát sóng, đưa cho cô ấy một số mệnh và yêu cầu xem bói.

Ôn Lan tự tin khẳng định: "Là một nam mệnh thẳng thắn, tài vận dồi dào, nhưng lại có hình, hợp, xung rõ ràng. Đây là một kẻ háo sắc, đại gian đại ác!"

Fan cười nhạo: "Đây là bát tự của viện trưởng Lưu đấy. Có phải cô đang đứng về phía Thư Uyển Nghi nên cố tình bôi nhọ ông ta không?"

Ôn Lan vẫn kiên quyết rằng mình không tính sai. Thậm chí, cô ấy còn đăng lên Weibo, chi tiết giải thích quá trình suy đoán của mình. Ôn Lan là một hotgirl trên mạng với hàng triệu người theo dõi, bài viết của cô về luận giải số mệnh của Lưu Đông Cương nhanh chóng trở thành bài đăng nổi bật. Trong chốc lát, thế trận vừa được Lưu gia vực dậy lại một lần nữa lao dốc.

Lưu gia lấy lý do phỉ báng, nộp đơn kiện lên tòa, yêu cầu truy cứu trách nhiệm hình sự của Ôn Lan. Mục đích rõ ràng là "giết gà dọa khỉ."

Tối hôm đó, tôi gặp Trần Ẩn. Anh ta không ngại xa xôi, đích thân đến cửa hàng của tôi, mang theo những cổ vật thư họa quý giá. Người đàn ông thường kiêu ngạo nay lại hạ giọng nhún nhường: "Mong bà chủ Tần giúp đỡ Ôn Lan."

"Bà chủ Tần là người cuối cùng ở bên Thư Uyển Nghi, chắc hẳn cô biết một vài điều bên trong chứ?"

Tôi im lặng nghe xong, không vội vàng đồng ý ngay.

"Nếu tôi không giúp thì sao?"

Sợi dây liên kết giữa người giao dịch và khách hàng thường kết thúc khi khách hàng qua đời.

Trần Ẩn nhanh chóng liếc mắt nhìn ra cửa, hạ giọng: "Là vãn bối cầu xin ngài. Đứa trẻ Ôn Lan này không phải là người xấu, chỉ là đôi khi nói năng không kiềm chế. Mong ngài nể tình… nể tình ‘người đó’ mà giúp cô ấy qua cơn khó khăn."

Cái "người đó" không nghi ngờ gì nữa là chỉ Ôn Thừa Uyên. Ôn Lan là cháu gái của anh ấy. Trần Ẩn đang chơi lá bài tình cảm.

Nhưng từ "vãn bối" ấy lại khiến tôi cảm thấy thú vị một cách lạ thường.

"Tôi có thể giúp Ôn Lan, nhưng tôi có một điều kiện—bất kể là thật hay giả, tất cả những suy đoán của anh về tôi, không được tiết lộ cho bất kỳ ai."

"…Bao gồm cả Chu Trấn ."

Trần Ẩn giãn mày cười khẽ, như có như không: "Chỉ giới hạn ở Chu Trấn thôi sao? Có thể được bà chủ Tần coi trọng như vậy, cậu ấy quả là may mắn."

Tôi chỉ đáp lại anh ta hai chữ: "Im đi."

Trần Ẩn nhanh chóng gọi một cô bé ngoài cửa vào.

Cô bé mặc một bộ đồ đỏ rực, nhảy chân sáo bước vào, rồi nở nụ cười nhõng nhẽo với tôi: "Chị Thanh Đường, chị giúp em tìm ra sự thật nhé."

Loading...