Thông Linh Giao Dịch Sư: Hướng Dẫn Mua Bán Khí Vận Nhân Gian - Chương 38
Cập nhật lúc: 2024-11-15 22:47:18
Lượt xem: 21
Dù tửu lượng có kém đến đâu, cũng không thể say chỉ với một ngụm. Rõ ràng là có vấn đề trong đĩa rau trộn ban nãy.
Mạnh Huy cười giả lả, dìu Chu Trấn ra sofa, chỉnh cho anh một tư thế thoải mái, sau đó quay lại, nhìn tôi cười nói: “Sao em trai cô lại say thế nhỉ? Thôi kệ đi, Thanh Đường, cô thay nó uống tiếp đi.”
Vở kịch đã bắt đầu. Sao tôi lại không “hợp tác” chứ?
Tôi cười nhẹ, giả vờ uống thêm vài ngụm, sau đó đưa tay ôm trán, nói: “Rượu này nặng thật, tôi cũng thấy hơi choáng. Hay là… tối nay chúng ta dừng ở đây thôi.”
Tôi chống tay đứng dậy, nhưng cơ thể loạng choạng, rồi ngã xuống bên cạnh Chu Trân, miệng lẩm bẩm: “Chóng mặt quá. Tôi không cử động được…”
Hứa Noãn có vẻ lưỡng lự, nhưng dưới ám hiệu rõ ràng này, Mạnh Huy liền hào hứng đứng lên, gương mặt lộ rõ phấn khích gian xảo.
“Da dẻ cô mịn quá, đẹp không tì vết!” Ánh mắt hắn lướt xuống, “Thân hình cũng thật tuyệt, mặc đồ ngủ thôi mà đã thế này, không biết nếu không mặc thì…”
Tôi nhướn mày đầy ngạc nhiên. Ban đầu tôi cứ tưởng mục tiêu của họ là Chu Trân.
Tôi nghĩ họ sẽ đe dọa kiểu “cho bạn gái tôi sống thêm vài năm nữa, nếu không thì…” để buộc Chu Trấn gia hạn sinh mệnh của Hứa Noãn. Nhưng hóa ra mục tiêu của họ lại là tôi.
Tôi liếc sang Hứa Noãn, giả vờ sợ hãi: “Bạn trai cô định làm gì vậy? Kiểm soát anh ta đi, đừng để anh ta làm bậy! Làm chuyện xấu sẽ phải trả giá đấy. Cô không sợ sao?”
Cuối cùng, Hứa Noãn cũng lên tiếng, giọng run rẩy, mang theo chút cay đắng tuyệt vọng: “Tôi đã đến mức này rồi, còn gì để sợ nữa? Còn cô, được bạn trai tôi để mắt tới là phúc phận của cô đấy.”
Phúc đức này ai muốn thì tôi xin nhường.
Tôi nhấn mạnh thêm: “Em trai tôi không phải dạng vừa đâu, chờ nó tỉnh dậy, nó sẽ tìm hai người tính sổ.”
Nhưng Hứa Noãn vẫn chẳng hề hối hận: “Em trai cô chỉ là một thằng nhóc, nó làm được gì?”
“Vả lại, hai người là dân tỉnh lẻ, không tiền, không quyền, không quan hệ. Có xảy ra chuyện, Mạnh Huy cũng có người quen ở đồn công an.”
Nếu khách hàng cố tình làm liều, tôi cũng chẳng thể ngăn cản. Nhưng tôi vẫn cảnh báo Hứa Noãn lần cuối: “Cô cũng thấy Chu Trấn có thể làm gì rồi đấy, dừng thời gian, giao dịch vận mệnh. Tôi là chị của cậu ấy, cô không nghĩ tôi có thể còn mạnh hơn sao?”
Nếu Hứa Noãn chịu dừng lại, có lẽ tôi sẽ rộng lượng mà bỏ qua. Nhưng Hứa Noãn chỉ lắc đầu, đáp lời tôi một cách thản nhiên:
“Có năng lực là em trai cô, chứ đâu phải cô. Tại sao tôi phải sợ cô chứ?”
Nghe xong câu ấy, tôi sững sờ tại chỗ, trong lòng dấy lên bao cảm xúc phức tạp.
Mặc dù lần này Chu Trấn không gọi tôi là “Sếp” mà gọi thẳng tên “Thanh Đường,” nhưng rõ ràng là cậu ta luôn cung kính với tôi. Vậy mà Hứa Noãn lại kết luận rằng tôi không đáng sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thong-linh-giao-dich-su-huong-dan-mua-ban-khi-van-nhan-gian/chuong-38.html.]
Còn chưa kịp hỏi, Hứa Noãn đã nói ra lý do.
“Cô là phụ nữ, lại cứ đi theo sau lưng cậu ta, chẳng bao giờ can dự vào công việc của cậu ta. Vậy thì làm gì có bản lĩnh gì chứ?”
Ha.
Thật thú vị. Thì ra, năng lực và địa vị lại được phán xét bằng giới tính. Chu Trấn là đàn ông, nên hiển nhiên mạnh hơn tôi. Còn tôi là phụ nữ, nên dĩ nhiên phải đi sau lưng cậu ta.
Đã nhiều năm rồi chưa ai nói ra câu khiến tôi tức giận đến thế.
Khách đã cố chấp thì không cần phí lời thêm. Tôi giả vờ yếu ớt, nằm im bất động, để mặc bàn tay của Mạnh Huy xé rách cổ áo ngủ của mình. Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, nở một nụ cười lạnh lẽo.
“Làm chuyện xấu thì sẽ bị trừng phạt đấy.”
Mạnh Huy nhếch môi khinh bỉ.
“Trừng phạt? Nào, cô cứ gọi cả thiên vương địa phủ đến mà trừng phạt tôi.”
Tôi càng cười sâu hơn, chậm rãi thốt lên hai chữ.
“Cảm ơn.”
Cảm ơn hắn đã tàn nhẫn đến thế, cho tôi lý do chính đáng để nổi giận.
Tôi khoan thai vung tay, dừng thời gian lại, để cặp đôi "tình sâu nghĩa nặng" này cứng đờ trong tư thế vừa rồi. Trong ánh mắt hoảng loạn của Hứa Noãn và Mạnh Huy, tôi đứng dậy, giọng điệu lạnh lùng.
“Các người có lẽ không biết rằng…”
“Có những người trông có vẻ điềm tĩnh và lý trí, nhưng thực chất là những kẻ điên. Bởi vì họ đã trải qua quá nhiều thứ, mỗi thứ đủ sức đẩy họ đến bờ vực phát điên.”
“May mắn là quanh họ luôn có những người bình thường, giúp họ giữ được lý trí.”
“Nhưng tiếc là, các người lại làm Chu Trấn bất tỉnh… giờ chẳng có gì và chẳng ai có thể giữ lý trí cho tôi được nữa.”
“Mạnh Huy, hành động mất hết nhân tính này, có thể thiên vương địa phủ sẽ không xử lý anh”
“Nhưng tôi, Tần Thanh Đường, sẽ thay trời hành đạo.”