Thông Linh Giao Dịch Sư: Hướng Dẫn Mua Bán Khí Vận Nhân Gian - Chương 35
Cập nhật lúc: 2024-11-15 22:45:46
Lượt xem: 42
Ôn Thừa Uyên là người thừa kế được đặt nhiều kỳ vọng. Trong ngoài đều tinh tế, trầm ổn, nghiêm túc.
Còn Ôn Linh, người họ hàng xa được đưa về nuôi. Từ nhỏ sống ở thôn quê, hoạt bát và hiếu động như thể lúc nào cũng không biết mệt mỏi.
Hai người tưởng như sẽ chẳng bao giờ có điểm chung ấy, lại trở thành bạn.
Anh ấy sửa lỗi phát âm quê mùa của cô. Cô ấy dẫn anh đi lội sông bắt tôm mò cá.
Rồi, tình yêu đến từ lúc nào chẳng hay.
Dù quan hệ m.á.u mủ của họ đã mờ nhạt đến mức hoàn toàn có thể kết hôn hợp pháp, nhưng quy tắc “cùng họ không được cưới” trong gia tộc còn nghiêm khắc hơn cả pháp luật.
Ôn Thừa Uyên nghĩ rằng mình có thể thuyết phục được cha mẹ. Nhưng không ngờ rằng cha mẹ anh nổi giận lôi đình, dùng roi mây ngâm nước muối đánh Ôn Thừa Uyên tổng cộng hai mươi bảy roi.
Thế mà anh vẫn cầu xin: “Hãy để con đưa cô ấy đi. Chúng con có thể đổi tên đổi họ, sẽ không làm ô danh nhà họ Ôn.”
Trưởng bối nổi giận: “Gia nghiệp trăm năm Ôn gia đều trông chờ vào con , vậy mà con lại từ bỏ trách nhiệm vì tình cảm nam nữ sao?”
“Đánh nữa đi.”
Ôn Linh quỳ trước từ đường, khóc cạn cả nước mắt.
Cũng chính trong đêm đó, tôi bừng tỉnh.
Dù có thân thể đặc biệt khác người của một thông linh giao dịch sư, tôi cũng không thể vượt qua quy luật tự nhiên sinh lão bệnh tử.
Nếu muốn gặp lại Thẩm Thanh Sơn đã chuyển kiếp làm người, không biết tôi sẽ phải chờ đợi bao lâu.
Vì vậy, tôi nghĩ đến một cách nguy hiểm—
Mang theo ký ức tái sinh.
Như thế, tôi có thể có một cơ thể mới, cùng với pháp khí được cất giữ cẩn thận, có thể tiếp tục sử dụng.
Kiếp sau của tôi, vừa là tôi, lại không phải là tôi.
Tôi mang dung mạo y nguyên nhưng tính cách đã khác biệt, liên tục tái sinh.
Và ở một độ tuổi nhất định, tôi sẽ thức tỉnh ký ức của kiếp trước.
Trong một lần tái sinh, tôi có tên là “Ôn Linh.”
Vào năm hai mươi tuổi, trong đêm tuyết rơi ấy, khi Ôn Thừa Uyên bị trưởng bối phạt nặng, lúc quỳ đến ngất đi, cô ấy đã nhớ đến một cái tên.
“Thanh Đường.”
“Tôi không phải Ôn Linh. Tôi là... Tần Thanh Đường.”
Trong mắt Ôn Linh chỉ có người mà cô yêu, anh Thừa Uyên của cô.
Nhưng Tần Thanh Đường, còn có việc quan trọng hơn cần làm.
Tôi thoát khỏi mọi ràng buộc, chạy vào từ đường, trịnh trọng hứa: “Bác ơi, đừng đánh anh ấy nữa. Con sẽ đi. Con sẽ đi đến chân trời góc bể, cả đời không gặp lại Thừa Uyên.”
Người nhà họ Ôn mừng rỡ khi tôi quyết định rời đi dứt khoát như vậy. Nhưng tôi vẫn tìm cách gặp Ôn Thừa Uyên một lần cuối. Anh đầy thương tích, yếu đến mức không đứng nổi. Anh nói: “A Linh, dù em đi đâu, anh cũng sẽ tìm em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thong-linh-giao-dich-su-huong-dan-mua-ban-khi-van-nhan-gian/chuong-35.html.]
Nhưng tôi kiên quyết: “Từ giờ, em không còn là Ôn Linh nữa — em sẽ quên anh. Anh cũng hãy quên em đi mà tiếp tục sống.”
Rời khỏi nhà họ Ôn, tôi lần mò tìm được pháp khí mà kiếp trước đã giấu đi. Rồi tiếp tục quay lại nghề cũ. Nhưng có lẽ do tâm trạng buồn thương, tôi dành hết sức vào việc kinh doanh mà không chú trọng điều dưỡng bản thân. Lần đó, kiệt sức, tôi mất sớm.
Không phải tôi chưa từng nghĩ đến việc gặp Ôn Thừa Uyên lần nữa trước khi chết. Nhưng tôi nghĩ, anh xứng đáng có một cuộc sống tốt đẹp hơn… một cuộc đời không có tôi.
Kiếp này, tôi thức tỉnh ký ức cũng chưa lâu, nhưng đủ để mỗi khi nhớ đến Ôn Thừa Uyên, tôi chỉ đành buông một tiếng thở dài.
“Lẽ nào là tự mình đa tình nhớ đến người kia , còn người bị nhớ thương thì vô tri vô giác?” Câu hỏi của Trần Ẩn, tôi không thể trả lời. Bởi khi Ôn Thừa Uyên đau yếu trên giường bệnh, người anh nhớ thương… đã có tên mới, thân thế mới, thậm chí khi ấy cô bé mười một tuổi ấy chẳng còn nhớ gì đến anh.
…
Chu Trấn trở về Tứ Phương Thành sau tôi ba ngày, tràn đầy phấn khởi, tưởng rằng tôi sẽ vui khi nhìn thấy pháp khí đã được sửa chữa hoàn thiện. Cậu ấy nói không ngớt.
“Ôn Tiểu thư tìm được một vài linh kiện mà Ôn tiên sinh để lại, thay vào là pháp khí đã sửa xong rồi.”
“Nói thật là may mắn, những linh kiện này rất khó kiếm, có cái đã ngừng sản xuất từ lâu. Không rõ vì sao Ôn tiên sinh lại sưu tầm nhiều đến vậy.”
Tôi quay phắt lại. “Anh ấy sưu tầm chúng à?”
Chu Trấn thấy tôi tỏ vẻ nghiêm túc, liền đáp lời cẩn thận: “Đúng vậy, Ôn tiểu thư bảo rằng, có rất ít người làm giao dịch sư dùng đồng hồ quả quýt làm pháp khí. Nhưng Ôn tiên sinh dường như rất thích loại linh kiện này, nên sưu tầm khá nhiều.”
Chiếc đồng hồ quả quýt nằm yên trên kệ, như thể vừa được khoác lên vẻ ngoài mới tinh. Tôi lục lại ký ức, nhưng không tìm thấy chút hình ảnh nào về việc Ôn Thừa Uyên từng quan tâm đến đồng hồ quả quýt.
Tại sao anh lại quan tâm đến thứ này chứ? Chẳng lẽ là ngẫu nhiên? Hay… anh đã biết từ lâu rằng tôi dùng nó làm pháp khí để giao dịch khí vận sao?
Anh biết điều đó bằng cách nào? Vì sao không tìm tôi để xác nhận? Có phải vì anh phát hiện người mà anh yêu thương đã không còn, và kẻ lang thang nơi trần gian chỉ là một cô hồn lạc lõng, ôm lấy ký ức của cô ấy?
Chợt nghĩ đến điều gì đó, tôi bỗng chạy ra chỗ giá hàng, lục lọi tìm kiếm, nhưng mãi vẫn không tìm thấy thứ mình muốn. Chu Trấn thấy tôi hoảng hốt, vội hỏi: “Sếp, cô tìm gì? Những thứ ở đây tôi đều sắp xếp, tôi nhớ hết.”
“Con dấu. Nhỏ, hình vuông, trên khắc hai chữ...” Tôi càng nói càng nghẹn ngào, nước mắt dường như sắp tuôn ra.
Chu Trấn cúi người, chính xác lấy ra con dấu được bảo quản cẩn thận.
“Thừa Uyên.”
Đây là con dấu Ôn Linh đã khắc, từng nét chữ đều tràn đầy tình ý. Khi Tần Thanh Đường rời khỏi Ôn gia, cô chỉ mang theo nó. Cũng không biết vì sao, đến tận hôm nay, Tần Thanh Đường vẫn chưa vứt bỏ nó. Có lẽ, chỉ là để kỷ niệm mà thôi, không có ý nghĩa gì khác.
Vì người cô yêu đã sớm qua đời trong cô độc. Để lại một vật c.h.ế.t lặng, có thể chứng minh được điều gì?
Tôi đột nhiên cầm con dấu, phát điên mà ném mạnh ra xa. Nhưng Chu Trấn nhanh hơn, anh ta di chuyển chắn trước con dấu, không để nó rơi xuống đất.
Tôi như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, bật cười thê lương.
“Xin lỗi, tôi… không nên…”
Không rõ là đang xin lỗi Chu Trấn, hay là đang xin lỗi một người đã không còn tồn tại.
Mọi nỗi đau của con người, về bản chất đều là sự giận dữ với chính sự bất lực của mình.
Tôi siết chặt chiếc đồng hồ quả quýt.
“Chu Trấn.”
“Gần đây có lẽ tôi sẽ dễ nổi giận, nếu cậu không chịu được thì có thể không cần đến làm.”