Thông Linh Giao Dịch Sư: Hướng Dẫn Mua Bán Khí Vận Nhân Gian - Chương 32
Cập nhật lúc: 2024-11-15 22:40:16
Lượt xem: 25
Vô số “hiệp sĩ chính nghĩa” phát động phong trào, thậm chí ghép cả ảnh đen trắng rồi đồng loạt chia sẻ.
【Vương Minh Nguyệt nên ch.ết đi.】
【Kẻ bắt nạt người khác nên ch.ết đi.】
Phần 6. Tình sâu nghĩa nặng
Mặc dù lần này là những lời phỉ báng nghiêm trọng hơn, nhưng Vương Minh Nguyệt không khóc. Cô cật lực nhắn tin cho người đăng bài và liên tục cố gắng gọi vào một số điện thoại, lẩm bẩm: “Sao cô ấy có thể làm thế được?”
Nhưng người đăng bài đã xem tin nhắn mà không trả lời, điện thoại cũng tắt máy.
Vương Minh Nguyệt gần như sụp đổ: “Không thể thế này được, không thể!”
Tôi không quan tâm nhiều đến đời tư của khách hàng, nhưng việc cô ấy kích động đến mức này rõ ràng là bất thường và ảnh hưởng không tốt đến giao dịch.
Tôi nói: “Nếu cô có mong muốn gì, cứ nói với tôi.”
Vương Minh Nguyệt bật khóc: “Người phá thai không phải là tôi. Đó là bạn tôi, Lâm Lâm.”
“Năm đó cô ấy sợ mất mặt nên đã dùng tên tôi để đăng ký, tôi cũng là người đưa cô ấy đi làm phẫu thuật. Cô ấy đã hứa với tôi rằng đây sẽ là bí mật của cả đời. Sao cô ấy có thể tung tin ra và còn nói dối rằng người phá thai là tôi? Cô ấy chẳng lẽ không biết rằng việc này sẽ hủy hoại tôi sao?”
Nói đến đây, Vương Minh Nguyệt nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi: “Thanh Đường, cứu tôi với. Giúp tôi tìm Lâm Lâm, nhờ cô ấy đứng ra làm sáng tỏ. Những việc tôi đã làm sai tôi chấp nhận bị ghét, nhưng những việc tôi không làm, tôi không thể chịu nỗi oan này.”
Tôi còn chưa kịp trả lời thì Ôn Lan đã phẫn nộ siết chặt nắm đấm.
“Cô hết lòng với bạn, còn cô ta thì bỉ ổi chơi lại cô hết hồn, sao có thể xảy ra chuyện như vậy được! Cô yên tâm, việc này để tôi lo!”
Tôi bình tĩnh nhìn Ôn Lan, cô ấy chợt giật mình rồi ngoan ngoãn thu mình lại:
“Nhưng… chúng ta vẫn nên nghe lời chị Thanh Đường.”
Tôi cầm điện thoại, mở đoạn tin nhắn với Chu Trấn. Dù là kỳ nghỉ Tết, tôi cũng không quản cậu ấy quá chặt. Ban ngày, chúng tôi thay nhau đi cùng Vương Minh Nguyệt, còn tối đến thì cậu ấy dành thời gian bên Trần Ẩn, hai người họ cùng nhau đánh bi-a, chơi cờ tướng, dạo bộ, đúng kiểu “quân tử chi giao đạm nhược thủy” (tình bạn của quân tử nhạt như nước).
Tôi nhắn cho Chu Trấn, nhờ cậu ấy tìm cách liên lạc với Lâm Lâm.
“Bây giờ là mười giờ, thời gian chúng ta thỏa thuận là mười hai giờ. Có liên lạc được với bạn cô không và kết quả ra sao thì sẽ tính theo thời gian còn lại.”
Lâm Lâm cũng ở trong thành phố này, nhưng đã dọn nhà nhiều lần, địa chỉ khó xác định. Với khoảng một đến hai tiếng, không chắc có thể tìm thấy vị trí chính xác.
Vận may của Vương Minh Nguyệt thật không tệ, gần mười một giờ, Chu Trẫm vội vã quay lại, đi cùng là Trần Ẩn mặc bộ đồ đen.
“Sếp, tôi tìm được một người bạn của Lâm Lâm đang chơi game cùng cô ấy trong quán net. Người đó biết địa chỉ của Lâm Lâm.”
Vẫn còn thời gian, vậy thì cứ để khách hàng hoàn thành tâm nguyện. Tôi khẽ đẩy vai Vương Minh Nguyệt:
“Cùng nhau đi tìm cô ấy đi.”
Ôn Lan lập tức dính lấy tôi: “Cho em đi với.”
Giọng nói trầm trầm của Trần Ẩn vang lên từ phía sau: “Sao cô cứ thích lo chuyện bao đồng vậy?”
Ôn Lan không bận tâm: “Thấy chuyện bất bình vươn tay tương trợ thôi mà.”
Sắc mặt Trần Ẩn không chút biểu cảm: “Trên đời này chuyện bất bình không thiếu, cả ngàn vạn chuyện như thế.”
Ôn Lan tự hào ngẩng cao đầu: “Tôi giúp một chuyện là bớt đi một chuyện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thong-linh-giao-dich-su-huong-dan-mua-ban-khi-van-nhan-gian/chuong-32.html.]
Thấy Ôn Lan không hề lay chuyển, Trần Ẩn cắn răng nói từng chữ qua kẽ răng:
“Đúng là… phiền phức.”
Trông có vẻ như đang phê bình cô ấy, nhưng Trần Ẩn lập tức quay sang tôi: “Cô Thanh Đường, phiền cô cho tôi đi cùng.”
Thú vị đấy.
Tôi hỏi Trần Ẩn: “Cho cô Ôn đi là vì cô ấy có lòng giúp người, còn cho anh đi là vì…?”
Trần Ẩn chỉnh lại cổ áo, trả lời ngắn gọn: “Tôi sẽ giúp cô trông chừng cô ấy.”
Làm như Ôn Lan là một đứa trẻ không biết tự lo cho bản thân vậy.
Với tính tôi thì chắc chắn sẽ mắng: “Liên quan gì đến anh,” nhưng khi ánh mắt lướt qua, tôi thấy khóe miệng Ôn Lan hơi nhếch lên, rõ ràng là rất vui khi được Trần Ẩn quan tâm.
Tôi nói: “Được rồi, vậy thì cùng xuất phát.”
Ôn Lan có một chiếc xe bảy chỗ tại nhà trọ, năm người ngồi rất thoải mái.
Tôi và Chu Trấn ngồi phía trước, Ôn Lan và Vương Minh Nguyệt ngồi ở giữa, còn Trần Ẩn ngồi một mình ở hàng ghế sau, đeo tai nghe, dường như không muốn nói chuyện với ai.
Chỉ khoảng mười phút sau, chúng tôi đã đến bên kia thành phố.
Đây là một khu trọ công nhân trong thành phố. Căn cứ vào cảnh vật xung quanh, vào ngày thường, nơi này hẳn rất nhộn nhịp, nhưng vì Tết nên người lao động xa quê đã về nhà, khung cảnh khá yên tĩnh.
Chúng tôi dừng lại trước ngôi nhà mà Lâm Lâm thuê.
Căn nhà đã xuống cấp, tường rào đổ nát, trước cửa có một con ch.ó lớn bẩn thỉu đi loanh quanh. Có vẻ Ôn Lan hơi sợ, cô nép người ra sau.
Trần Ẩn lặng lẽ bước lên một bước, giơ tay ra hiệu. Con chó liền ngậm miệng, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Tôi không nhịn được phải khen: “Giỏi ghê đấy.”
Trần Ẩn liếc nhìn tôi, không đáp.
Bên kia, Chu Trấn giơ tay gõ cửa, nhưng không có phản hồi. Trong nhà tiếng game ầm ĩ, rõ ràng chủ nhà đang bận. Một lát sau mới có tiếng nữ thô lỗ hét lên: “Làm gì đấy?”
Vương Minh Nguyệt vui mừng nhỏ giọng: “Chính là cô ấy! Tôi không thể nhầm giọng của cô ấy được.”
Chu Trấn nhanh trí đáp lớn: “Sửa nước đây.”
Lâm Lâm lẩm bẩm chửi rủa rồi ra mở cửa. Nhưng ngay khi cánh cửa mở ra, cô ấy liền bị đẩy lùi lại một bước.
Vương Minh Nguyệt xông tới chất vấn ngay: “Tại sao lại vu khống tôi?”
Lâm Lâm nhanh chóng đứng vững, một tay bảo vệ bụng, ngẩng đầu định chửi. Nhưng khi thấy người trước mặt là Vương Minh Nguyệt, cô bỗng câm lặng.
Có thể thấy đây là người biết co biết duỗi. Bị người bạn cũ vạch trần, cô liền ôm cánh tay của Vương Minh Nguyệt và bật khóc nức nở.
“Minh Nguyệt, tớ biết là tớ có lỗi với cậu, nhưng tớ... tớ cần tiền. Cậu thấy đấy, tớ vừa mới mang thai, không có thu nhập. Bán câu chuyện của cậu cho các tài khoản quảng cáo có thể kiếm chút tiền mua sữa cho con.”
Lâm Lâm vội vàng biện minh, không quên thêm một câu: “Dù sao người nói xấu cậu cũng đâu chỉ có mình tớ…”
Nghe có vẻ là một lời giải thích đầy lỗ hổng, nhưng Vương Minh Nguyệt lại chuyển sự chú ý của mình đi chỗ khác.
Cô nhìn quanh căn nhà có thể gọi là “nhà trống bốn bức tường” mà Lâm Lâm đang ở, thắc mắc hỏi: “Lâm Lâm, cậu kết hôn rồi à?”
Lâm Lâm đỏ mặt: “Chưa, sinh xong rồi mới đăng ký, anh ấy còn chưa đủ tuổi.”