Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thông Linh Giao Dịch Sư: Hướng Dẫn Mua Bán Khí Vận Nhân Gian - Chương 30

Cập nhật lúc: 2024-11-15 22:38:56
Lượt xem: 28

Tập đầu của chương trình phát sóng với thời lượng chỉ 45 phút, hơn nửa phần bình luận trên màn hình đều là mắng Vương Minh Nguyệt.

【Cô họ Vương này đâu đâu cũng xuất hiện là sao?】 

【Thật tầm thường, bạn tôi mà trang điểm vào cũng đẹp hơn cô ấy.】 

【Trời ơi, người gì mà giả tạo quá. Ghét nhất loại con gái thủ đoạn.】

Sự nổi tiếng vượt ngoài dự đoán khiến Vương Minh Nguyệt trở tay không kịp. Từ lúc chương trình lên sóng, cô im lặng nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, xem đi xem lại như thể có thể tăng thêm chút bình luận tốt đẹp nào cho mình.

Thế nhưng, bình luận ác ý cứ như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn, càng lúc càng khó chịu đựng.

Không biết Vương Minh Nguyệt đã thấy gì, mà mắt đỏ hoe ném điện thoại xuống, rồi kéo chăn trùm kín đầu. Ban ngày, tôi và Chu Trấn thay phiên nhau trông cô ấy, nhưng ban đêm chỉ có tôi và cô ấy ngủ chung phòng.

Nhìn cô gái xinh đẹp khóc, ai cũng sẽ không nhịn được mà an ủi vài câu. Tôi vỗ nhẹ lên cơ thể co rúm lại của cô ấy: “Đừng buồn nữa. Qua mạng, chẳng ai quen biết nhau, nên họ mới dám mắng thế thôi. Họ mắng cô, nhưng chẳng phải chịu trách nhiệm gì cả.”

Vương Minh Nguyệt liền kéo chăn xuống.

“Đúng, tôi không nên khóc. Đây là cơ hội của tôi mà. Chị ơi, chị đổi thêm cho tôi chút tiền nữa đi. Tôi muốn thuê ‘thủy quân’, tiếp tục mắng chính mình.”

“Tai tiếng cũng là nổi tiếng. Trước bị bôi nhọ, sau đó nổi lên, rồi cuối cùng tẩy trắng. Chẳng phải là sẽ hot sao?” 

Tôi: “…” 

Đây đúng là bí mật động trời trong ngành. 

Tôi rất muốn nhắc cô ấy rằng tuổi thọ của cô là con số đã định. Chỉ còn không tới ba ngày, làm sao có thể hoàn thành kế hoạch phức tạp này? Mà cho dù có hoàn thành, cô ấy có thể xuống dưới mà chứng kiến được sao? 

Nhưng Vương Minh Nguyệt rất chắc chắn với lựa chọn của mình, nên tôi không can thiệp nữa. 

“Bao nhiêu cũng được, tôi đều cho cô.” 

Sáng hôm sau, khi chương trình ghi hình, bầu không khí hiện trường càng thêm tế nhị. Theo luật chơi, mười sáu cô gái phải chia thành bốn đội để hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng không ai muốn chọn Vương Minh Nguyệt. Đội ba người cuối cùng thà chấp nhận bị trừ điểm, chứ không muốn chung đội với thí sinh “C vị” đầy tai tiếng. 

Ban đạo diễn không còn cách nào khác, phải để Vương Minh Nguyệt một mình một đội. 

Thế là trên sân khấu hình thành hai cảnh tượng đối lập rõ rệt. Những người khác đều vui đùa, nhìn tình cảm vô cùng thân thiết. Chỉ có Vương Minh Nguyệt là lẻ loi một mình. Lúc nghỉ ngơi, thậm chí không có ai bắt chuyện với cô ấy. 

Dù sao cũng là một cô gái ngoài hai mươi tuổi, bị cô lập như vậy, gương mặt cô ấy không giấu được vẻ tủi thân. 

Quan tâm đến sức khỏe tinh thần của khách hàng cũng là công việc quan trọng. Thấy vậy, tôi đẩy Chu Trấn một cái: “Cậu đi an ủi cô ấy đi.” 

Lúc này, trợ lý của tôi có thể phát huy khả năng làm ấm lòng người. 

Chu Trấn nghe lời, bước đến, rót nước rồi lấy quạt, chẳng bao lâu, Vương Minh Nguyệt đã vui vẻ cười nói trở lại. 

Cũng không biết Vương Minh Nguyệt thuê “thủy quân”  ở đâu mà hiệu quả nhanh chóng đến vậy. Đến tối khi chương trình phát sóng, việc mắng cô ấy đã trở thành điểm nhấn của chương trình. 

Vương Minh Nguyệt không thể tổ đội: “Bị tất cả mọi người cô lập chắc chắn có lý do.” 

Vương Minh Nguyệt ngồi một mình dặm lại lớp trang điểm: “Chưa nổi tiếng đã làm bộ làm tịch.” 

Vương Minh Nguyệt cười nói với Chu Trấn (người đã được làm mờ mặt): “Thấy trai là lại tỏ ra lẳng lơ.” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thong-linh-giao-dich-su-huong-dan-mua-ban-khi-van-nhan-gian/chuong-30.html.]

Vương Minh Nguyệt vội vàng hoàn thành nhiệm vụ: “Không thể chịu nổi loại ngốc nghếch này.” 

Rõ ràng, dù là nhan sắc, vóc dáng, giọng hát hay vũ đạo, cô ấy đều xuất sắc nhất. Nhưng vị trí số một luôn cô độc. Và sẽ luôn thu hút chỉ trích. 

Dần dần, có người tự xưng là bạn học từ mẫu giáo, tiểu học, trung học của Vương Minh Nguyệt, tung ra các tin đồn động trời. Nào là trộm cắp vặt, trốn học, đánh nhau, thậm chí bắt nạt bạn học, miêu tả sinh động đến mức chính người trong cuộc cũng bắt đầu hoài nghi bản thân: “Chị ơi, em không quen người này, sao hắn dám nói là bạn ngồi cùng bàn của em? Lỗ hổng logic lớn thế mà sao mọi người vẫn tin?” 

Với những “tội danh” muốn gán lên người mình, Vương Minh Nguyệt không biết nói gì để biện minh. 

Dù bực bội, cô ấy vẫn phải hoàn thành công việc. Cô ấy trả nốt khoản tiền còn lại để tự bôi nhọ bản thân, rồi tự mình gọi điện, sắp xếp bước tiếp theo trong kế hoạch “tẩy trắng”. 

Đối phương cũng rất thẳng thắn. 

“Nói thật, số tiền của cô chỉ đủ mua 500 bài đăng thôi. Giờ đây, chín mươi phần trăm các bình luận trên mạng không phải do chúng tôi tạo ra đâu.” 

Vương Minh Nguyệt đang đi lại trong phòng, nghe vậy, liền loạng choạng: “Ý anh là, giờ người mắng tôi không phải vì tôi trả tiền để có lời ác ý, mà là vì… họ thực sự ghét tôi?” 

Đối phương cười khan hai tiếng. 

Đến nước này, Vương Minh Nguyệt đã “đen” thật rồi. Cô ấy cần tẩy trắng một cách cấp bách. 

“Tôi muốn mua các bài đăng và bình luận đính chính ngay bây giờ.” 

Đối phương nhận tiền làm việc. Nhưng những bình luận “khen” được thả vào trong thế giới mạng mênh m.ô.n.g dường như chẳng có chút tác dụng nào. 

Tệ hơn nữa là, email và số điện thoại cá nhân của Vương Minh Nguyệt không biết bị ai tiết lộ. 

Chỉ trong vòng nửa tiếng, hàng loạt cuộc gọi từ số lạ ập đến. 

Vương Minh Nguyệt vô tình nghe máy một cuộc. Vừa nhấc máy, đầu dây bên kia đã có một tràng chửi rủa. 

“Đồ rác rưởi, con đ* mạt hạng, đ* ngu, sao cô không c.h.ế.t đi?” 

Sau đó là một tiếng cười đáng ghét vang lên. 

Cuộc gọi kết thúc. 

Vương Minh Nguyệt ngồi sụp xuống giường, bất lực. Lâu sau, cô mới cười khổ: “Thực ra, tôi đã c.h.ế.t rồi mà.” 

“Nếu biết sự thật, hắn hẳn sẽ hài lòng nhỉ.” 

Những người mắng chửi Vương Minh Nguyệt chưa chắc đã thực sự ghét cô ấy. Mà là vì cô ấy quá “hoàn hảo” và “cố gắng”. 

Thay vì nói họ ghét cô, có lẽ nói rằng họ đố kị, ghen tị đến phát điên vì họ sẽ chẳng bao giờ có được nhan sắc và tài năng như vậy. Càng không thể vì thành công mà bỏ ra biết bao công sức và mồ hôi như cô ấy. 

Thế nên, họ phải bôi nhọ, phải chửi rủa. 

Chỉ khi tất cả mọi người đều tầm thường như họ, thế giới mới trở nên “bình yên”. 

Đã là đêm khuya, Vương Minh Nguyệt đi tẩy trang, tôi thì nhắn tin cho Ôn Lan. 

“Pháp khí sửa đến đâu rồi?” 

Nhận được một icon “tăng ca”.

Loading...