Thôn Nữ Thông Kim Cổ Ta Dẫn Phế Thái Tử Làm Giàu - Chương 60
Cập nhật lúc: 2025-10-10 00:37:44
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiêu Vận Trạch ngón trỏ khẽ gõ lên tay vịn, giọng nhàn nhạt: “Lần Thần nữ thích bánh ngọt, vì thế liền mua những công cụ bánh tặng cho các ngươi.”
“Có các loại khuôn tạo hình, còn máy đ.á.n.h trứng cầm tay, rây lọc, túi bắt kem, nồi hấp nhỏ, vân vân, cùng một lọ nhỏ bơ bánh ngàn lớp, thể vỏ bánh ngàn lớp, bên cạnh còn hai miếng bơ, Thần nữ loại bánh ngọt thêm chút bơ vị sẽ ngon hơn.”
Chỉ vài câu ngắn ngủi, Trần thị và Lưu thị đều ngây , nén sự kích động, cả hai cùng quỳ xuống: “Đa tạ Thần nữ đại nhân, đa tạ Thái tử điện hạ!”
Trần thị ngẩng đầu, tròn mắt chằm chằm chiếc hộp lớn đất, chớp chớp mắt, về phía ghế chủ vị: “Thái tử điện hạ, những thứ … một món cũng từng cũng từng thấy qua, thứ cho dân phụ ngu , quả dùng thế nào.”
Lưu thị cũng kinh ngạc, vẻ mặt vốn hiền hòa cũng lộ rõ sự kinh ngạc, nhưng cũng dám thẳng Thái tử điện hạ, vẫn luôn cúi gằm mặt.
Tiêu Vận Trạch giơ tay lên: “Tất cả dậy . Có những công cụ , thể nhanh chóng các loại bánh ngọt với hình dáng khác .”
“Thần nữ cảm thấy bánh ngọt hai ngươi ngon, những công cụ , chừng thể lên thành mở một tiệm bánh ngọt, việc mưu sinh trong nhà cũng sẽ khá hơn.”
Nói đoạn, Tiêu Vận Trạch dậy: “Đương nhiên, tiệm mở tùy thuộc ý nguyện của các ngươi, Thần nữ cũng sẽ can thiệp. Cách sử dụng những công cụ lát nữa Chu Tước sẽ dạy cho các ngươi.”
Gần như ngay lập tức, Chu Tước xuất hiện ở cửa phòng trong, hì hì: “ , gia đều dạy cho , các ngươi gì hiểu cứ hỏi , hỏi ắt đáp.”
Trần thị và Lưu thị ngây dại, vội vàng hành lễ với Tiêu Vận Trạch: “Vâng, đa tạ Thái tử điện hạ!”
Tiêu Vận Trạch dẫn Chu Tước , hai đứa trẻ cũng từ phòng trong .
Tuệ Tuệ búi hai búi tóc nhỏ đỉnh đầu, qua kéo tay Lưu thị: “Nương , gì ?”
Lưu thị hoài hồn , cúi xuống xoa đầu con gái, dịu dàng: “Tuệ Tuệ ngoan, nương vài lời với dì Trần của con, con và ca ca Vân phòng trong chơi ?”
Tuệ Tuệ đôi mắt ngập tràn sự nghi hoặc, ánh mắt của nương ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
Tiểu Vân ngoan ngoãn đến, kéo tay Tuệ Tuệ phòng trong.
Lưu thị dậy, một tay nắm lấy tay Trần thị: “Nương của Tiểu Vân, rõ ? Thái tử điện hạ chúng thể thành mở tiệm bánh ngọt!”
Từ khi trượng phu của Lưu thị qua đời, Trần thị ít khi thấy nàng kích động đến , vội : “Nghe thấy , là thật! Chúng thể mở một tiệm ăn!”
Nước mắt Lưu thị lăn dài má: “Tỷ, bốn năm , tròn bốn năm , dẫn theo Tuệ Tuệ còn nuôi nãi nãi của con bé, ngày tháng …”
Lưu thị , Trần thị liền đau lòng thôi, vội ôm lấy nàng an ủi: “Tỷ những năm sống khổ, sẽ hơn thôi.”
“Ngày tháng cuối cùng cũng…” Lưu thị đầu vùi vai nàng, giọng nghẹn ngào: “Ngày tháng khổ sở cuối cùng cũng đến hồi kết.”
Trần thị vỗ vỗ lưng nàng, nhẹ giọng : “Không ngờ Thần nữ suy nghĩ chu đáo đến vì chúng , ân tình , đúng là trả hết . Chỉ mong miếu thờ thần thể sớm xây xong, để thể cúng bái Thần nữ, chúng ngày ngày bái lạy.”
Tiêu Vận Trạch từ nhà Trần thị , liền đến chỗ A Cường.
Lúc A Cường và Đại Xuân đang ăn ớt…
Ăn sống ớt.
Khi Tiêu Vận Trạch đến, hai đang trong sân, mặt đỏ tai hồng.
Thấy Tiêu Vận Trạch, A Cường và Đại Xuân chẳng kịp quan tâm đến thứ khác, lập tức quỳ xuống hành lễ: “Thảo dân bái kiến Thái tử điện hạ!”
Tiêu Vận Trạch hiệu họ dậy, hai bát ớt tươi bàn, nhất thời nghẹn lời: “Các ngươi đây là…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thon-nu-thong-kim-co-ta-dan-phe-thai-tu-lam-giau/chuong-60.html.]
“Thái tử điện hạ, chúng đang thi đấu ăn ớt, xem ai lợi hại hơn!” Miệng Đại Xuân sưng khá to, chuyện rõ ràng lắm: “A Cường sắp thua !”
A Cường dường như chịu cay hơn một chút, ngoài mặt đỏ , biến đổi nào khác, hai tay chắp ngực, : “Bẩm Thái tử điện hạ, gần đây chính là mùa thu hoạch ớt. Trước đây ở trong máy tính bảng thấy ớt thuộc về gia vị, thảo dân bèn thử xem cơ thể thể chịu đựng ăn bao nhiêu ớt, khi xào nấu cũng một tiêu chuẩn cho lượng ớt bỏ .”
Tiêu Vận Trạch ngón trỏ và ngón cái xoa , suy nghĩ liệu nên hỏi cô nương Tống xem video dạy nấu món cay .
Chu Tước tiến lên một bước: “Gia, cũng nếm thử vị ớt thế nào, hai hôm thấy họ hái ớt , còn nếm thử bao giờ.”
Tiêu Vận Trạch vẫy vẫy tay, hiệu y cứ tự nhiên: “Đi , ăn ít thôi.”
Thấy , Đại Xuân lập tức hăng hái: “Chu Tước sứ, đây, trong bát còn một ít, đều rửa sạch , cứ thoải mái ăn !”
“Được thôi!” Chu Tước xoa tay vỗ vai, đến bên bàn, thứ dài đỏ tươi trong bát, đôi môi sưng tấy của Đại Xuân, đột nhiên do dự, ghé sát tai Đại Xuân: “Vị thế nào? Có chịu nổi ?”
Đại Xuân với khuôn mặt đỏ bừng, nở nụ vô hại: “Yên tâm , Chu Tước sứ, vị bảo đảm sẽ thích!”
Chu Tước bán tín bán nghi, nhặt một quả ớt, c.ắ.n một nửa.
Khoảnh khắc đó, một cảm giác châm chích bùng nổ đầu lưỡi!
Hốc mắt Chu Tước tức khắc đỏ hoe, nhai nhai nuốt xuống đoạn ớt nhỏ đó.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Bên , Tiêu Vận Trạch đang với A Cường về việc khai khẩn đất hoang trồng thêm lương thực.
“Thái tử điện hạ, ý ngài là, giao những việc cho phụ trách?” A Cường thụ sủng nhược kinh.
Tiêu Vận Trạch gật đầu: “ , nếu , việc kinh doanh lương thực của Phong Huyện cũng sẽ giao cho ngươi quyền phụ trách, đừng phụ lòng kỳ vọng của .”
“Thái tử điện hạ, thảo dân…”
“Hắt xì!” Đối diện truyền đến một tiếng hắt vang dội cắt ngang lời .
A Cường liếc về phía đó, tiếp tục : “Thảo dân nhất định sẽ dốc hết sức , tuyệt đối …”
“Hắt xì! Hắt xì!”
“Hắt xì—”
Tiếng hắt liên tiếp ngừng, ngay cả Tiêu Vận Trạch cũng kìm mà về phía đó.
Chỉ thấy Chu Tước mặt đỏ bừng, đang luống cuống lấy khăn tay lau nước mũi, còn ngừng hắt .
Đại Xuân một bên bất động y, trực tiếp ngây .
A Cường bước đến vài bước: “Đại Xuân, Chu Tước sứ đây là?”
Đại Xuân ngơ ngác lắc đầu: “Ta cũng lấy lạ, y ăn ớt xong đột nhiên thành thế .”
Tiêu Vận Trạch gọi Chu Tước một tiếng: “Không bảo ngươi ăn ít thôi ?”
Chu Tước vội vàng lắc tay: “Gia, … Hắt xì!”
Lại là một tiếng hắt vang trời!
Đại Xuân thể nổi nữa, trực tiếp cầm lấy nửa quả ớt còn bàn, y lên tiếng: “Thái tử điện hạ, Chu Tước sứ chỉ ăn nửa quả ớt, đột nhiên thành thế , chẳng lẽ là trúng độc ?”