Thôn Nữ Thông Kim Cổ Ta Dẫn Phế Thái Tử Làm Giàu - Chương 57
Cập nhật lúc: 2025-10-10 00:37:41
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Thính Vãn mỉm : “Tiểu Phương, ở đây chín khối mực, hãy chọn một vài vật phẩm phù hợp, kết hợp thành chín bộ văn phòng tứ bảo, đóng gói hộp quà.”
“Vâng ạ!”
“À đúng , chiếc giá bút bàn cũng đóng gói hộp quà, tặng cho An Địch .”
Phương Thế Kiệt cố gắng kiềm chế sự phấn khích, tủm tỉm : “Vâng, ngay!”
Tống Thính Vãn dẫn An Địch đến chỗ ghế xuống: “Trà xanh hồng ?”
“Trà xanh, đa tạ.” An Địch đến giờ vẫn còn chút kích động: “Tống tiểu thư, ngươi thật sự là vị chủ tiệm hào phóng nhất từng gặp!”
An Địch bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Ngươi đừng thấy là con lai, nhưng tổ tiên từ đời cha trở lên đều là những bậc văn nhân. Do ảnh hưởng của văn hóa gia tộc, đây cũng từng mua ít mực ở nhiều nơi, nhưng từng vị chủ tiệm nào như ngươi…”
An Địch kể nhiều chuyện thú vị về những chuyến du lịch khắp nơi của y, Tống Thính Vãn chăm chú lắng , thỉnh thoảng đưa vài phản ứng.
Hai chuyện vô cùng vui vẻ.
Chín khối mực chất lượng thượng hạng, khối hai lạng, cũng khối tám lạng, kích thước đồng đều.
Giá giao dịch cuối cùng là 130 triệu!
An Địch hề do dự về mức giá , sảng khoái.
Do tiền quá lớn, cả hai bên cuối cùng đều chọn giao dịch qua tài khoản công.
Khi đó việc báo thuế cũng tiện lợi hơn.
Trước khi rời An Địch để một địa chỉ, những bộ văn phòng tứ bảo đóng gói sẽ họ tự tay đưa đến chỗ ở của An Địch .
Sau khi An Địch rời , Phương Thế Kiệt vội vã chạy đến bên Tống Thính Vãn: “Tỷ, những chiếc nghiên mực, bút lông sói cũng khá đắt, chúng một tặng chín bộ! Liệu lỗ quá ?”
Tống Thính Vãn một tay vỗ vai y, với giọng điệu sâu sắc: “Tiểu Phương , đây chính là điều ngươi hiểu.”
“Đối với những khách hàng như An Địch, giao dịch đầu tiên thường là quan trọng nhất.”
“Nếu những gì y đều là thật, thì sinh trong gia đình thư hương như y, xung quanh chắc chắn nhiều trong giới . Mà An Địch, chính là mối quan hệ để chúng bước giới đó, vì lúc thể quá keo kiệt, bỏ mới .”
“Hơn nữa, so với một trăm ba mươi triệu, những món quà chẳng đáng là gì.”
Phương Thế Kiệt bỗng nhiên hiểu : “Mà An Địch đến tiệm hai , y cơ bản đại khái giá cả của những chiếc nghiên mực, bút lông sói trong tiệm, cho nên trong lòng y, đây là một món quà nặng!”
Tống Thính Vãn ánh mắt tràn đầy sự tán thưởng: “Thông minh!”
“ tỷ, vạn nhất những điều y đều là bịa đặt thì ?”
Tống Thính Vãn: “……”
“Khụ —” Phương Thế Kiệt chột ho khan hai tiếng: “Ý là vạn nhất, vạn phần một, khả năng cực nhỏ thôi!”
“Giả thì giả thôi, so với đó cũng chẳng mất mát gì.” Tống Thính Vãn thờ ơ nhún vai: “Hơn nữa, từ lời và cử chỉ của y, càng nghiêng về việc y đều là thật.”
Phương Thế Kiệt giơ ngón tay cái lên: “Tỷ, vẫn là tỷ tài giỏi!”
Tống Thính Vãn cong môi , bước về phía ghế : “Đến đây, đơn hàng là do ngươi đàm phán thành công, sẽ tính phần trăm hoa hồng cho ngươi.”
“À?” Phương Thế Kiệt chợt sững sờ, yên tại chỗ nhúc nhích, vẻ mặt đầy khó tin: “Tỷ, còn thể hoa hồng ?”
Tống Thính Vãn nghiêng đầu sinh viên mới trường , khóe mắt cong lên, chợt nảy sinh ý trêu chọc y: “Sao, ? Vậy về nhà đây.”
“Ấy , !” Phương Thế Kiệt lập tức rạng rỡ: “Trước khi đến , tưởng chỉ lương cơ bản thôi, đến đây, tỷ!”
Lý Huyện.
Tiêu Vận Trạch đang cổng một ngôi nhà.
Trong sân, Quan Thiếu Hiền đeo khẩu trang vải, đang bắt mạch cho những bệnh nhân mắc bệnh lao phổi.
Tổng cộng mười sáu bệnh nhân, xếp hàng chờ Quan Thiếu Hiền bắt mạch, ai nấy đều mặt mày tiều tụy, hình gầy gò.
Hầu hết đều ho, thậm chí ho máu, bước vững, cần khác đỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thon-nu-thong-kim-co-ta-dan-phe-thai-tu-lam-giau/chuong-57.html.]
Tiêu Vận Trạch đành lòng tiếp, bèn dẫn Thanh Long về nhà riêng của Triệu Gia Thần.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Hiện tại ngôi nhà dùng để tiếp nhận bệnh nhân cũng là của Triệu gia.
Suốt thời gian , Triệu Gia Thần vẫn luôn cung cấp chỗ ở, đồ ăn cho các bệnh nhân.
Một thương nhân mà còn thể vì bách tính đang chịu bệnh tật mà đến mức …
Nhớ vị huyện lệnh ở Phong Huyện màng đến nỗi khổ của bách tính, trong lòng Tiêu Vận Trạch dâng lên một cỗ tức giận.
Mấy hôm y dâng tấu lên phụ hoàng đề cử huyện lệnh mới, chắc hẳn kết quả cũng sắp .
Buổi trưa, Quan Thiếu Hiền trở về nhà của Triệu Gia Thần.
Lúc Triệu gia chuẩn sẵn cơm canh, Quan Thiếu Hiền về, Triệu Gia Thần liền dọn món.
Mẫu của Triệu Gia Thần cũng ở đó, sắc mặt trông vẻ hơn nhiều.
Món ăn dọn lên, Tiêu Vận Trạch Quan Thiếu Hiền đối diện, ánh mắt lộ vẻ lo lắng: “Quan , hiệu t.h.u.ố.c thế nào ? Các bệnh nhân dấu hiệu thuyên giảm ?”
Quan Thiếu Hiền lắc đầu, thở dài một tiếng: “Thuốc uống ngày hôm qua, mạch tượng tạm thời biến hóa. Hy vọng kỳ d.ư.ợ.c do thần y cô nương kê thể phát huy hiệu nghiệm. Bằng , e rằng những sẽ… còn sống bao lâu nữa.”
Nghe , Tiêu Vận Trạch khẽ nhíu mày, chăm chú Quan Thiếu Hiền: “Quan , y phó mà thần y cô nương đưa nghiêm ngặt tuân thủ. Quan trọng nhất là để bệnh lây lan ngoài, đến khi bệnh lao bùng phát diện rộng, hậu quả sẽ thể tưởng tượng nổi.”
“Tống cứ yên tâm, Quan mỗ tự sẽ dốc hết sức !”
Những ngày tiếp theo, Tiêu Vận Trạch ngày ngày đều túc trực ở đó.
Quan Thiếu Hiền cũng ngày ngày bắt mạch cho bệnh nhân, theo dõi họ uống t.h.u.ố.c theo yêu cầu.
Cho đến ngày thứ năm, Quan Thiếu Hiền gần như chạy vọt sân nhà họ Triệu, miệng kêu lớn: “Tống ! Tống !”
Lúc , Triệu Gia Thần đến tiệm thuốc, Tiêu Vận Trạch đang ở đại sảnh Thanh Long báo cáo tình hình Phong Huyện.
Mấy ngày nay, một lượng lớn thương nhân đổ về Phong Huyện, tranh mua lương thực.
Toàn bộ lương thực ở Phong Huyện, ngoài lượng đủ dùng cho hai tháng của dân , tất cả đều bán sạch!
Tiêu Vận Trạch đang suy nghĩ, lẽ đây sẽ là một cơ hội giàu cho bách tính Phong Huyện!
“Tống ! Tống !”
“Tống !”
Tiêu Vận Trạch ban đầu phản ứng kịp, đến tiếng gọi thứ ba mới giật nhận đang mang họ Tống.
Mấy ngày nay sự tình quá nhiều, y chút hoảng hốt.
Tiêu Vận Trạch trấn tĩnh , mời Quan Thiếu Hiền xuống: “Quan mời , bên tình huống mới?”
“Bệnh nhân!” Quan Thiếu Hiền thở hổn hển, chạy đến mức đứt , giơ tay hiệu y chờ một lát, mãi một lúc mới cất lời: “Bệnh nhân, mạch tượng của bệnh nhân, biến hóa !”
Nghe , Tiêu Vận Trạch lập tức chăm chú y, bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào: “Sao ? Đã chuyển biến hơn ?”
Quan Thiếu Hiền điên cuồng gật đầu: “ ! Thần y cô nương quả nhiên lợi hại! Mạch tượng của các bệnh nhân đều cho thấy bệnh tình đang lên, một bệnh nhân nặng thậm chí còn ho m.á.u nữa!”
Tảng đá trong lòng Tiêu Vận Trạch cuối cùng cũng rơi xuống, y khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Dù , y thực sự cơn ác mộng như ở Phong Huyện tái diễn tại Lý Huyện.
“Chuyển biến là .”
Nói xong, Tiêu Vận Trạch dậy, bước đến gần: “Quan , , những bệnh nhân xin hãy phiền tận tâm chăm sóc. Ta sẽ định kỳ lấy t.h.u.ố.c từ thần y cô nương để đảm bảo họ gián đoạn t.h.u.ố.c thang.”
Tiêu Vận Trạch dừng một chút, liếc Thanh Long: “Ta cũng sẽ để Thanh Long ở đây, bất cứ việc gì cứ với , sẽ tự khắc đến tìm .”
“Huynh Thanh Long cũng ở , thì còn gì bằng, Quan mỗ cũng thêm một trợ thủ đắc lực. Chỉ là…”
Thấy Quan Thiếu Hiền nét mặt do dự, Tiêu Vận Trạch nghi hoặc: “Thế nào?”