Thôn Nữ Thông Kim Cổ Ta Dẫn Phế Thái Tử Làm Giàu - Chương 51

Cập nhật lúc: 2025-10-10 00:37:34
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Các ngươi ở bên từ khi nào? Thành thật thì khoan hồng, kháng cự thì nghiêm trị!”

Diệp Nhiễm Nhiễm đầu một cái, trêu chọc : “Hóa là một hóa trang! Trông cũng đó, mắt nha!”

Tống Thính Vãn giơ tay đầu hàng, chút bất đắc dĩ, “Trời ơi là trời, với , chẳng qua là......”

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Diệp Nhiễm Nhiễm nheo mắt, “Là gì? Thành thật thì khoan hồng, đừng mà bịa chuyện.”

“Khụ......” Tống Thính Vãn giãy giụa một lát, cuối cùng vẫn chọn cách giấu giếm, “Chỉ là một bằng hữu khá , hai ngày nay Hùng thị , nên mới nhờ giúp trông tiệm.”

“Ai mà ngờ giờ còn , lẽ, lẽ hôm nay buôn bán , mệt quá nên ngủ gật ở tiệm.”

Diệp Nhiễm Nhiễm chút tin, “Thật ?”

Tống Thính Vãn gật đầu lia lịa, “Đương nhiên là thật, ngươi nghĩ nhiều quá .”

“Ừm hừm.” Diệp Nhiễm Nhiễm tuy tò mò về chuyện tình cảm của khuê mật, nhưng cũng chừng mực, xách đồ chân lên khẽ hỏi nàng, “Vậy đây, ngươi ở lầu đúng ?”

Tống Thính Vãn gật đầu, “ .”

“Ta tắm , ngươi xong việc thì lên, vội.”

Tống Thính Vãn gật đầu, “Được.”

Diệp Nhiễm Nhiễm hai bước đầu, nhướng mày chỉ đống đồ chân Tống Thính Vãn, “Mấy thứ đất , đoán ngươi cũng ăn hết, nếu ngươi vui lòng thể mang về cho một ít, dù giúp ngươi trông tiệm hai ngày đến mệt lả bàn , cũng thật dễ dàng gì.”

Tống Thính Vãn: “......”

Đợi Diệp Nhiễm Nhiễm lên lầu, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Nàng cùng Diệp Nhiễm Nhiễm chơi với từ nhỏ đến lớn, nàng giấu nàng .

bộ sự việc thực sự quá đỗi khó tin, Diệp Nhiễm Nhiễm là một theo chủ nghĩa duy vật kiên định, thêm đó nàng cũng chuyện liệu gây ảnh hưởng đến Tiêu Vận Trạch .

Suy nghĩ , vẫn là thì hơn.

Tống Thính Vãn hít sâu một , bước về phía quầy.

Vừa đến lưng Tiêu Vận Trạch, đầu , khiến Tống Thính Vãn giật .

“Ngươi tỉnh ? Ta cứ tưởng ngươi ngủ chứ.”

Tiêu Vận Trạch dậy, chút ngượng ngùng, “Mấy ngày quá mệt, vô ý ngủ quên mất. Vừa cô nương cửa, Tiêu mỗ tỉnh , cô nương hình như dẫn bằng hữu về, sợ kinh động đến các ngươi, nên lên tiếng.”

Tống Thính Vãn chút hổ, “Ngươi, ngươi thấy chúng gì chứ?”

Tiêu Vận Trạch bật , “Người luyện võ, thính lực tuy , nhưng cũng đến mức đó, cách giữa Tiêu mỗ và cô nương ít nhất cũng hơn mười thước, thể .”

Tống Thính Vãn khẽ thở phào nhẹ nhõm, “Ồ.”

“Phải , hôm nay ngươi đến đây việc gì ?”

Nghe , Tiêu Vận Trạch xoay mở hộp đồ ăn.

Trước đó Tiêu Vận Trạch che mất, Tống Thính Vãn lúc mới thấy bàn còn bày đồ ăn.

Tiêu Vận Trạch lấy đồ giới thiệu, “Đây là bánh điểm tâm mà của Tiểu Vân học khác , là để cảm tạ ngươi chữa bệnh cho Tiểu Vân.”

“Bánh hạt thông, bánh bạc hà, còn bánh củ cải, ngươi nếm thử xem ngon .”

“Tiểu Vân?” Tống Thính Vãn kéo ghế xuống, “Đứa bé mắc bệnh bại liệt đó ? Tính cũng hơn hai tháng , nó khỏi hẳn ? Ta nhớ trong video thấy nó thể .”

“Hôm nay gặp nó, trông nó hơn nhiều so với .” Tiêu Vận Trạch đẩy đĩa bánh về phía Tống Thính Vãn, “Ngươi nếm thử xem. Ngươi còn nhớ cái túi thơm ? Cũng là nàng thêu nhờ mang cho ngươi đó.”

Tống Thính Vãn nhón một miếng bánh củ cải, chút ngạc nhiên, “A? Ta cứ tưởng là ngươi tặng, lúc đó ngươi ?”

Trong mắt Tiêu Vận Trạch ẩn chứa ý , “Cô nương hôm đó say , mơ mơ màng màng, nếu e rằng ngươi cũng sẽ nhớ, chi bằng đợi ngươi tỉnh táo hãy , kẻo uổng phí tấm lòng của Tiểu Vân.”

“Cái túi thơm đó quả thật , sen thêu đó sống động như thật, lát nữa ngươi chuyển lời với nàng , thích, cảm ơn nàng tặng túi thơm.”

Nói xong, Tống Thính Vãn nhớ đến hai vật khác, chút do dự, “Vậy, cái trâm và chiếc vòng tay, là......”

Tống Thính Vãn c.ắ.n một miếng bánh củ cải để che giấu.

Nàng chút dám , sợ Tiêu Vận Trạch hai vật đó cũng là khác nhờ mang đến.

nhiều ngày như , nàng vẫn luôn cho là tặng!

Vạn nhất , thì thật khó xử bao!

“Là .”

Hai chữ đó, nội tâm Tống Thính Vãn: Xong .

Tống Thính Vãn c.ắ.n một miếng bánh củ cải, nhai vài miếng gật đầu, giơ ngón cái lên.

Ăn xong, Tống Thính Vãn chỉ miếng bánh hình vuông màu xanh nhạt, “Đây là bánh bạc hà ?”

Tiêu Vận Trạch thành thật lắc đầu, “Không , nhưng chắc là . Tiêu mỗ cũng là đầu tiên thấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thon-nu-thong-kim-co-ta-dan-phe-thai-tu-lam-giau/chuong-51.html.]

Hay thật.

Lần khiến Tống Thính Vãn càng hiếu kỳ.

Một thành viên hoàng thất đường đường, từ nhỏ đến lớn cẩm y ngọc thực mà từng thấy qua ư?

Tống Thính Vãn nhón một miếng bánh bạc hà, “Đừng ngây đó, ngươi cũng ăn .”

Vừa đưa miệng, một cảm giác mát lạnh ập đến, Tống Thính Vãn cảm thấy cả bộ não đều một luồng khí lạnh xông thẳng .

Suýt chút nữa kìm .

Nhai thêm vài miếng, vị ngọt dịu nhẹ đó mới lan tỏa trong khoang miệng, hòa quyện với sự mát lạnh sảng khoái của bạc hà, ngọt mà ngấy, hương vị vô cùng độc đáo.

Mắt Tống Thính Vãn sáng lên, miệng vẫn đang nhai, một nữa giơ ngón cái.

Ngon!

mà, nếu bánh thành hình lá bạc hà, chắc hẳn sẽ càng thu hút hơn.

Nghĩ đến đây, Tống Thính Vãn đột nhiên nảy ý tưởng.

Vì Phong huyện bánh khéo như , nàng chi bằng mua một ít khuôn bánh nhờ Tiêu Vận Trạch mang qua đó?

Có khuôn , thể bánh thành nhiều hình dạng khác , hơn nữa nhanh chóng, tiết kiệm thời gian, chừng còn thể mở một tiệm bánh......

Hương vị ngon hình thức độc đáo, nếu Tiểu Vân và dạy nàng bánh chịu , thể sẽ kiếm tiền từ việc mở tiệm bánh.

Tống Thính Vãn càng nghĩ càng thấy khả thi.

Ngày mai sẽ mua khuôn!

Chuyện thành công tính , nếu các nàng đồng ý thì cứ thử một phen!

Tiêu Vận Trạch mày mắt chứa ý , cô nương mắt thưởng thức từng món bánh điểm tâm, thỉnh thoảng đưa phản ứng, tựa như đang ăn món ngon nhất trần đời.

Dáng vẻ hoạt bát, linh động đó khiến mặt hồ lòng vốn bình lặng của Tiêu Vận Trạch khẽ gợn lên từng vòng sóng gợn.

Tống Thính Vãn nếm thử khắp các loại bánh, chợt nhớ đến lời Diệp Nhiễm Nhiễm khi lên lầu, liền mang mấy túi đồ chất đống ở cửa .

Đồ trong túi nhiều, chất đống khá chặt, Tống Thính Vãn đành lấy từng thứ một .

Vải, nho, dưa lưới......

Xà phòng......

Tống Thính Vãn lặng lẽ nhét .

Một túi lớn đồ ăn vặt, gương đế gỗ nguyên khối, đá khuếch tán hương và tinh dầu......

Khoảnh khắc thấy chiếc gương, Tiêu Vận Trạch liền bật dậy.

Tống Thính Vãn giật , “Sao ?”

Tiêu Vận Trạch vẫn còn hồn, chỉ cái đế gỗ nguyên khối bàn, nhưng mắt Tống Thính Vãn, “Tống cô nương, vật là để gì?”

“Có là vật giống như máy ảnh trong điện thoại di động ?”

Tống Thính Vãn theo hướng ngón tay , cái đế gỗ nguyên khối đó gắn một mặt gương.

Nàng nhớ hình như cổ đại đều dùng gương đồng, loại gương sắc nét đến .

“Ngươi cử nhất phản tam đó.” Tống Thính Vãn thấy chút mới lạ, “Sao lập tức liên tưởng nó với máy ảnh ? Ta cứ nghĩ ngươi sẽ sợ chứ.”

Cử nhất phản tam: một suy ba, ý chỉ thông minh, suy luận nhanh.

Tiêu Vận Trạch thành thật, “Nói thật giấu, thoạt quả thật chút đáng sợ. khi hồn, nhớ máy tính bảng và điện thoại di động cũng thể chụp rõ ràng đến .”

Tống Thính Vãn khẽ nhếch mày, ngẩng đầu , giọng mang ý , “Vậy bây giờ ngươi hồn , còn sợ ?”

Gốc tai Tiêu Vận Trạch ửng đỏ, phủi phủi vạt áo xuống, “Đương nhiên là sợ.”

Tống Thính Vãn , “Không cần sợ, đây chỉ là một mặt gương bình thường thôi, là rõ ràng hơn gương ở chỗ các ngươi nhiều ? Tặng ngươi đó.”

“Sao thể như ?” Tiêu Vận Trạch từ chối, “Vật chắc chắn rẻ, cô nương vẫn nên giữ cho .”

“Không đắt .” Tống Thính Vãn tiếp tục tranh cãi với , xé túi đồ ăn vặt, lấy một gói Ma Dũ Sảng dạy cách xé.

Tiêu Vận Trạch theo, chỉ là khoảnh khắc đồ ăn trong đó miệng, chỉ cảm thấy đầu lưỡi cay xé.

Nhai hai miếng, vị cay nồng bung tỏa trong khoang miệng.

Tiêu Vận Trạch nghẹn đến mặt đỏ bừng, kìm khẽ ho sặc một tiếng.

Tống Thính Vãn mím môi.

Bây giờ nhắc ăn Ma Dũ Sảng nên ăn nhiều một lúc, còn kịp ......

 

Loading...