Thôn Nữ Thông Kim Cổ Ta Dẫn Phế Thái Tử Làm Giàu - Chương 50
Cập nhật lúc: 2025-10-10 00:37:33
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chiều hôm , Tiêu Vận Trạch khi nghỉ ngơi một ngày một đêm, tắm gội xong, giờ phút thần thanh khí sảng, đang đối diện với gương đồng mà cạo râu.
Trước khi còn ở trong cung, đều thái giám chuyên trách định kỳ đến cạo râu cho , nay ngoài, thì tự lấy.
Tiêu Vận Trạch cũng đến nỗi yếu ớt như , dù đây cũng chẳng chuyện gì phiền phức.
Râu mới mọc ngắn cứng, Tiêu Vận Trạch sợ tay chừng mực, vẫn luôn chậm rãi tỉa tót, mất một lúc lâu mới cạo sạch sẽ.
Bạch Hổ và Huyền Vũ vốn thuộc về ám vệ, thời gian Phong Huyện xảy quá nhiều chuyện tồi tệ, bọn họ mới lộ diện, nay Phong Huyện thái bình, bọn họ liền ẩn trong bóng tối.
Ngoài cửa chỉ Chu Tước và Thanh Long hai .
Tiêu Vận Trạch kéo cửa , liền Chu Tước bẩm báo: "Gia, Trần thị đến , mang theo một ít bánh ngọt, vẫn như cũ là cho nàng về ?"
Tiêu Vận Trạch cất khăn tay, mở cửa : "Người của Đốc Sát Viện ?"
Thanh Long chắp tay: "Gia, vẫn còn chờ ở đại đường, xem là đang đợi thỉnh từ với ngài."
Tiêu Vận Trạch gật đầu: "Vậy thì tiên hãy gọi Trần thị , đừng để của Đốc Sát Viện thấy."
"Vâng."
Chu Tước rời , Tiêu Vận Trạch liền phòng xuống.
Rất nhanh, Trần thị Chu Tước dẫn , cùng còn Tiểu Vân, đứa bé chiều cao đến ngang eo Tiêu Vận Trạch.
Tiểu gia hỏa cửa liền quỳ xuống đất hành lễ: "Thái tử điện hạ."
"Dân phụ bái kiến Thái tử điện hạ." Trần thị thấy cũng vội vàng quỳ xuống, thầm nghĩ con trai quỳ nhanh hơn cả , suýt chút nữa khiến nàng thất lễ.
Nghĩ trong lòng vui vẻ, điều chứng tỏ bệnh của Tiểu Vân nhà nàng khỏi hẳn, phản ứng nhanh nhạy đến !
Tiêu Vận Trạch giơ tay lên: "Đứng dậy , Tiểu Vân khỏi bệnh ?"
"Bẩm Thái tử điện hạ, Tiểu Vân khỏi bệnh ạ." Tiểu Vân lanh lợi từ đất bò dậy, đôi mắt to chớp chớp, giọng non nớt đáng yêu vô cùng: "Xin hỏi Thái tử điện hạ gì cần Tiểu Vân ạ? Tiểu Vân là đến để báo ân!"
"Ồ? Vậy ngươi gì?"
"Tiểu nhân bây giờ chỉ giúp nương rửa rau, nhưng chỉ cần ngài cần, tiểu nhân thể học! Tiểu nhân học nhanh!"
Người bé mà tâm tư như lớn. Tiêu Vận Trạch suýt chút nữa chọc : "Được, đợi ngươi lớn hơn một chút hẵng hỏi câu . Tuy nhiên, chữa khỏi bệnh cho ngươi là , mà là Thần nữ đại nhân. Người ngươi cần báo ân cũng là Thần nữ đại nhân."
Đôi mắt của tiểu gia hỏa mở to, gật đầu mạnh: "Là Thái tử điện hạ ngài và Thần nữ cùng chữa khỏi bệnh cho tiểu nhân, Tiểu Vân sẽ khắc ghi trong lòng mãi mãi!"
Tiêu Vận Trạch mỉm , sang Trần thị.
Trần thị lập tức đưa hộp thức ăn tay cho Chu Tước, hì hì : "Thái tử điện hạ, đây là những món bánh ngọt , bánh hạt thông, bánh bạc hà, cùng bánh củ cải. Tặng cho ngài và Thần nữ đại nhân nếm thử."
"Bánh hạt thông? Bánh bạc hà?" Tiêu Vận Trạch liếc hộp thức ăn: "Quả thật từng qua."
"Cái đó..." Trần thị chút ngượng nghịu: "Bẩm Thái tử điện hạ, bánh hạt thông và bánh bạc hà là do Lưu thị, hàng xóm của , dạy , là món bánh ngọt do nàng tự sáng tạo. Ngài ngày thường đều dùng những món ngon nhất, hợp khẩu vị của ngài ."
Nói xong, Trần thị cẩn thận bổ sung một câu: " dân phụ thấy cũng khá ngon, Lưu thị khéo bánh ngọt. Nếu ngài chê thì hãy nếm thử xem."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thon-nu-thong-kim-co-ta-dan-phe-thai-tu-lam-giau/chuong-50.html.]
Cuối cùng, Tiêu Vận Trạch nhận lấy hộp thức ăn.
Vật lạ mới mẻ, mang đến cho Tống cô nương nếm thử.
Sau khi gặp mặt của Đốc Sát Viện, trời gần tối, Tiêu Vận Trạch liền trực tiếp xách hộp thức ăn đến y quán bỏ hoang.
Đã lâu lắm đến, lúc trái tim đập chút nhanh.
Vẫn như thường lệ, mắt chợt lóe lên xuất hiện trong tiệm t.h.u.ố.c của Tống cô nương.
Khác biệt là, Tống cô nương dường như ở đây.
Thế là Tiêu Vận Trạch đặt hộp thức ăn lên bàn, chờ Tống Thính Vãn trở về.
Bên , hơn chín giờ tối, Tống Thính Vãn cùng Diệp Nhiễm Nhiễm từ siêu thị mua sắm xong, hai xách theo túi lớn túi nhỏ đồ đạc về nhà.
Đi ngang qua các cửa tiệm khác, thấy bóng dáng hai phản chiếu trong kính, Tống Thính Vãn chút : "Ta cần mua nhiều thứ cho mà, đều cả, nàng xem chúng bây giờ, cứ như hai con cua đồng , ha ha ha ha."
"Nàng còn nữa ? Trở về mà trong phòng của nàng thấy vải, nho, dưa lưới, thì nàng xong đời , Tống Thính Vãn." Nói xong, Diệp Nhiễm Nhiễm cũng : "Chậc, mới nhớ, lâu lắm ăn cua lông Hồ Dương, ngày mai một bữa nhé?"
"Được thì thôi, chỉ là cua lông Hồ Dương ở Tứ Phương chỗ nào ngon hơn, chúng đành thử vận may ."
Diệp Nhiễm Nhiễm lập tức dừng bước, cúi đầu chằm chằm nàng: "Tống Thính Vãn, nàng đến đây cũng nửa năm ? Làm , một yêu thích cua lông Hồ Dương đến thế mà một bữa cũng ăn qua?"
Tống Thính Vãn mím môi, lén lút liếc nàng một cái đầy chột , giây tiếp theo liền bước nhanh về phía .
"Nàng xong , Tống Thính Vãn!" Diệp Nhiễm Nhiễm xách đồ đạc theo sát phía nàng: "Nàng còn với là nàng sống ở đây cho đến thăm, nàng gầy nhiều đến thế ! May mà theo đấy!"
Siêu thị gần tiệm thuốc, con phố cũng nhiều qua , hai cứ thế đùa giỡn mà trở về tiệm thuốc.
Tống Thính Vãn đặc biệt ngẩng đầu một cái, đèn trong tiệm sáng.
Rất , Tiêu Vận Trạch ở đây, nếu nàng chẳng giải thích với Nhiễm Nhiễm thế nào.
Tống Thính Vãn như thường lệ dẫn Diệp Nhiễm Nhiễm từ cửa tiệm, theo thói quen bật công tắc bên cạnh cửa.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Giây tiếp theo, cả tiệm sáng bừng lên.
Bên cạnh quầy, một nam nhân vận cổ trang đang chống đầu lên bàn, thấy rõ mặt, nhưng chỉ cần bóng lưng cũng thể cảm nhận khí chất phi phàm của .
Thấy cảnh tượng mắt , Tống Thính Vãn thậm chí còn kịp che mắt Diệp Nhiễm Nhiễm!
“Tống Thính Vãn!”
Mặc dù Diệp Nhiễm Nhiễm bằng giọng thì thầm, Tống Thính Vãn vẫn vội vàng đưa ngón trỏ lên môi hiệu "suỵt!".
Có vẻ Tiêu Vận Trạch ngủ say, vẫn là đừng đ.á.n.h thức thì hơn.
Diệp Nhiễm Nhiễm đặt đồ xuống, túm lấy tay nàng, dồn nàng sát tường, vẻ mặt chút kích động, “Tống Thính Vãn, ngươi kim ốc tàng kiều !”
Kim ốc tàng kiều: Giấu trong nhà vàng.