Thôn Nữ Thông Kim Cổ Ta Dẫn Phế Thái Tử Làm Giàu - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-10-09 06:46:48
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Chuyện là thế , Ibuprofen thể uống nhiều, nó là t.h.u.ố.c hạ sốt là t.h.u.ố.c giảm đau, chỉ khi sốt cao hoặc đau nhức mới dùng.”

“Một hộp Ibuprofen hai mươi tư viên, bốn trăm hộp là chín ngàn sáu trăm viên. Thông thường mỗi chỉ cần uống một viên là đủ, tám ngàn dùng dư sức .”

“Ta sợ các ngươi kiểm soát mà tự ý dùng t.h.u.ố.c bừa bãi sẽ gây vấn đề, nên mới nghĩ là đưa ít một chút.”

“Lần tới ngài mua thuốc, cần trả tiền riêng nữa. Tiệm của ăn lương tâm, lừa ngài .”

Tiêu Vận Trạch một bên nàng mặt đỏ bừng giải thích một tràng dài, thấy nàng thật đáng yêu, khỏi bật nhẹ:

“Tống cô nương, nơi đây của nàng loại bao bì thông thường một chút ? Mấy hộp t.h.u.ố.c kiểu dáng kỳ lạ nếu mang về phát cho dân làng, e là .”

Tống Thính Vãn hiểu ngay, sản phẩm hiện đại mang về cổ đại quả thực kỳ quái, khó mà giải thích , thế là nàng lập tức mở ứng dụng Meituan, chu đáo đặt một vạn cái túi giấy kraft.

Hai hào một cái, tổng cộng tốn hai ngàn tệ.

“Được , đợi một lát , nửa canh giờ nữa sẽ giao tới.”

Thấy Tiêu Vận Trạch chớp mắt chằm chằm điện thoại của , vẻ mặt đầy tò mò, trong lòng Tống Thính Vãn khỏi dâng lên một cảm giác tự hào: “Tổ quốc thật hùng mạnh, công nghệ thật phát triển.”

Tống Thính Vãn tắt màn hình điện thoại đưa đến mặt Tiêu Vận Trạch, đó nhấn sáng màn hình, “Này, đây là điện thoại, nhiều chức năng. Vừa đặt một vạn cái túi giấy, lát nữa sẽ mang tới.”

Nghe xong, trong lòng Tiêu Vận Trạch càng thêm kính phục: Quốc gia của Tống tiểu thư thật hùng mạnh, cần gặp mặt, chỉ cần một cục gạch phát sáng là thể truyền lệnh cho hầu ở xa, nhanh hơn bồ câu đưa thư nhiều!

Tiêu Vận Trạch chằm chằm vật phát sáng trong tay Tống Thính Vãn, trầm tư suy nghĩ.

Nếu Đại Khánh cũng thể dùng vật ...

Túi giấy kraft vẫn còn một lúc nữa mới tới, Tống Thính Vãn liền giải thích công dụng của một loại t.h.u.ố.c kệ cho Tiêu Vận Trạch .

Tống Thính Vãn càng càng vui mừng, ánh mắt tràn đầy sự tán thưởng.

Là một cổ đại, cổ đại cách thời hiện đại hai ngàn năm, Tiêu Vận Trạch thể nhanh chóng tiếp thu và hiểu những điều nàng , thậm chí còn thể suy một ba.

Phải rằng, khi nàng còn học ở học viện y dược, nàng ít đau đầu vì những kiến thức , mà Tiêu Vận Trạch một là hiểu!

Ếch Ngồi Đáy Nồi

“Tài... Tiêu công tử, nếu ngài sinh ở thời đại của , nhất định sẽ là một học bá.”

“Học bá? Học bá là gì?” Tiêu Vận Trạch nghi hoặc.

“Xin chào, Meituan giao hàng, là khách hàng đuôi 7765 ạ?”

“Ây, đúng .” Tống Thính Vãn chỉ cái thùng cạnh cửa cho giao hàng, “Để lên thùng là , cảm ơn!”

“Đó là hầu của nàng ?”

Tống Thính Vãn đang bước ngoài bỗng khựng , cứng đờ Tiêu Vận Trạch với vẻ mặt nghiêm túc.

Người hầu?

Hắn từ ?

Anh giao hàng thấy sẽ buồn mất thôi!

Bốn mươi hai thùng thuốc, Tiêu Vận Trạch mấy chục chuyến mới khuân xong, lúc đang cùng mấy tên vệ bóc hộp t.h.u.ố.c trong y quán bỏ hoang.

Chu Tước và Thanh Long phụ trách tháo vỉ t.h.u.ố.c khỏi hộp, Bạch Hổ phụ trách cạy từng viên Ibuprofen khỏi vỉ thuốc, còn Tiêu Vận Trạch và Huyền Vũ thì cùng đóng gói túi giấy kraft.

Mỗi túi giấy đựng hai vỉ Ngân Kiều Giải Độc Phiến, và một viên Ibuprofen.

Năm tạo thành một dây chuyền sản xuất chỉnh, mỗi một việc, đấy, vô cùng ngăn nắp.

Chỉ là cảnh tượng hài hòa kéo dài bao lâu, Chu Tước giữa một đống hộp rỗng, kêu khổ ngớt, “Gia, tại nhất định đổi bao bì? Thế ? Mấy ngàn hộp đến bao giờ mới xong chứ...”

“Bao bì của thần d.ư.ợ.c quá đỗi kỳ lạ, chữ đó cũng từng thấy bao giờ. Chúng cận với Gia, thấy thì thôi, chứ nếu để ngoài thấy e là sẽ xảy chuyện lớn đấy.”

“Thanh Long ngươi đừng nữa, hỏi ngươi! Ta chỉ dân làng sớm uống t.h.u.ố.c , sớm khỏe , ngươi hiểu hả.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thon-nu-thong-kim-co-ta-dan-phe-thai-tu-lam-giau/chuong-5.html.]

“Câm miệng.” Huyền Vũ nhận lấy vỉ t.h.u.ố.c mà Thanh Long đưa tới bỏ túi giấy kraft, quên lên tiếng ngăn cản Chu Tước tiếp tục gào thét.

“Gia~” Chu Tước bóc hộp t.h.u.ố.c ấp úng Tiêu Vận Trạch.

Tiêu Vận Trạch thèm liếc một cái, chỉ nhàn nhạt gọi một tiếng “Bạch Hổ”.

Ngay đó, Bạch Hổ với vẻ mặt lạnh lùng điểm huyệt câm của Chu Tước.

Chu Tước giật trợn tròn mắt, ngừng phát tiếng “ô ô”, ai oán Thanh Long, cầu xin giải huyệt cho .

Thanh Long chịu nổi nữa, vỗ một cái gáy , “Đừng la lối om sòm, nếu thứ mà lọt ngoài, thế nhân bàn tán thế nào, vị trong cung ngươi định để Gia ứng phó .”

“Gia.” Đánh xong Chu Tước, Thanh Long sang Tiêu Vận Trạch, “Người một chuyến nữa, vị thần y cô nương rốt cuộc ạ? So với Điệp Y cô nương của Xuân Phong Lầu thì thế nào?”

Tiêu Vận Trạch: “Bạch Hổ.”

Một lúc , Thanh Long và Chu Tước cùng bóc hộp thuốc, hai dường như xảy tranh cãi, ngươi lườm một cái lườm ngươi một cái, môi mấp máy liên tục, nhưng hề phát tiếng động nào.

Khi trời hửng sáng, Chu Tước từ bên ngoài chạy la ầm ĩ , “Gia! Gia! Nhiệm vụ thành! Làng Triệu gia và làng Mai, những nơi tình hình nghiêm trọng nhất phân phát t.h.u.ố.c xong , cách ly cách ly, mỗi đều phát một liều t.h.u.ố.c dùng cho một bữa, chắc hẳn sẽ sớm khỏe như Huyền Vũ, Bạch Hổ và bà Trần thôi nhỉ?”

Tiêu Vận Trạch gật đầu với Chu Tước, “Sẽ .”

Những tiếp tục bao bì t.h.u.ố.c xong gần hết, lúc đang dọn dẹp hiện trường.

Tiêu Vận Trạch xoa xoa sống mũi để giảm mỏi mắt, “Mang tất cả t.h.u.ố.c , đến nha môn huyện .”

“Gia.” Chu Tước chút hiểu, “Tại nha môn huyện? Không phát t.h.u.ố.c cho họ ?”

“Tống cô nương...” Tiêu Vận Trạch dừng một chút, : “Thần y , t.h.u.ố.c đó uống nhiều sẽ hại . Bách tính dịch bệnh hành hạ mấy tháng trời, đột nhiên phát thuốc, khó tránh khỏi nhanh khỏi mà uống nhiều thuốc.”

“Những thôn làng tình hình nghiêm trọng hơn phát t.h.u.ố.c , mấy thôn cũng cách xa là mấy, bây giờ chúng hãy đến nha môn huyện lấy sổ hộ khẩu, phân phát t.h.u.ố.c dựa lượng nhân khẩu của mỗi nơi, mỗi bệnh nhân tiên chuẩn t.h.u.ố.c đủ dùng cho ba bữa một ngày.”

“Đến lúc đó, Huyền Vũ Trần gia thôn, Thanh Long Mai thôn, Chu Tước Triệu gia thôn, Bạch Hổ theo huyện thành. Mỗi mang theo lượng t.h.u.ố.c ước chừng đến cổng làng phân phát, lệnh cho dân làng cứ đến bữa thì đến cổng làng mà lĩnh thuốc.”

“Bỏ việc cách ly , nhưng dặn dò họ đừng chạy lung tung để tránh lây bệnh cho khác. Người nào còn khỏe mạnh thì thể giúp bệnh nặng lĩnh thuốc, tuyệt đối để họ uống nhiều.”

“Tuân lệnh!”

“Bảo đảm thành nhiệm vụ!”

Tiêu Vận Trạch liếc Chu Tước đang trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, lắc đầu.

Bốn tên vệ từ nhỏ theo , Chu Tước là lớn tuổi nhất trong đó, nhưng vẻ tâm trí trẻ con nhất. Từ nhỏ cùng lớn lên trong hoàng cung, nhưng thể giữ một tấm lòng... thuần khiết như , thật đáng quý.

Tống Thính Vãn thức dậy từ sớm, rửa mặt xong trang điểm nhẹ nhàng, khi hầu hết các cửa hàng phố còn đóng cửa thì nàng mở cửa kinh doanh .

Hôm nay tâm trạng , cái hứng thú mới lạ từ hôm qua vẫn tan biến, nàng đến tiệm đồ cổ một chuyến nữa, kích động đến nỗi suýt ngủ .

Đêm qua lên giường nàng liền nhớ một chuyện, những đồng tiền đồng Tiêu Vận Trạch đưa vẫn đưa cho ông chủ tiệm đồ cổ xem.

Trên những đồng tiền đồng đó khắc chữ, chừng ông thể lai lịch gì đó chăng?

Quan ấn, huyện lệnh, khiêm tốn lễ độ...

Trong đầu nàng hiện lên khuôn mặt mà Tiêu Vận Trạch để ấn tượng sâu sắc, khỏi tò mò về lai lịch của .

Ăn sáng xong, thấy thời gian cũng gần tới, Tống Thính Vãn nhanh chóng lên lầu lấy túi tiền đựng tiền đồng trong ngăn kéo , khóa cửa tiệm thẳng đến tiệm đồ cổ.

“Lý gia gia, buổi sáng lành.” Tống Thính Vãn xuống.

“Nha đầu, hôm nay tới sớm thế, gia gia còn kịp pha nữa.” Lý Kim Tường ha hả, “Lại món đồ nào cho lão già mở mang tầm mắt đây?”

“Có chứ, cháu mấy đồng tiền đồng.” Tống Thính Vãn lập tức lấy túi tiền thêu khỏi túi xách, còn kịp móc tiền đồng bên trong thì gọi .

“Khoan !”

Lý Kim Tường vẻ mặt kinh ngạc: “Cái túi tay cháu...”

 

Loading...