Thôn Nữ Thông Kim Cổ Ta Dẫn Phế Thái Tử Làm Giàu - Chương 45

Cập nhật lúc: 2025-10-10 00:37:28
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Thính Vãn thấy dừng chân ở cửa, khỏi nghi hoặc quanh , “Có để quên thứ gì ?”

.” Bàn tay giấu trong tay áo của Tiêu Vận Trạch khẽ siết chặt thành nắm đấm, “Tống cô nương món nào yêu thích ?”

Tống Thính Vãn đồng hồ, “Muộn quá , ăn nữa chứ? Nếu đói, gọi món cho nhé?”

“Tiêu mỗ ý .”

Tiêu Vận Trạch dừng một chút, trong đôi mắt nâu thuần khiết như lưu ly dường như thâm ý lưu chuyển, “Cô nương thích món chua ngọt ? Liệu thể uống rượu chứ?”

Tống Thính Vãn chợt hiểu , nàng cùng đón Trung Thu, khỏi bật , “Đều thích, kén chọn. Còn về rượu, độ cồn cao thì đều thể uống một chút.”

“Tiêu mỗ ghi nhớ.” Tiêu Vận Trạch khẽ đỏ vành tai, cáo từ khi nhận lời hồi đáp.

Đêm đến, Tống Thính Vãn giường, suy nghĩ chút hỗn loạn.

Dịch bệnh từng gây chiến tranh trong lịch sử giải quyết, nghĩ rằng các nước láng giềng sẽ còn hợp sức tấn công Đại Khánh nữa.

Cuộc sống của bá tánh cũng ngày càng hơn.

Nửa năm nay, mối quan hệ giữa nàng và Tiêu Vận Trạch dường như cũng ngày càng thiết.

Khó mà tưởng tượng vị Thái tử Chiến thần dũng mãnh thiện chiến trong lịch sử mỗi ngày cùng nàng dùng bữa tối, cùng xem hoạt hình.

Những ngày tháng như khiến nàng một cảm giác...... tháng năm tĩnh lặng .

Tống Thính Vãn phủ nhận, nàng chút thiện cảm với Tiêu Vận Trạch.

bọn họ là của hai thế giới, chung quy vẫn thể nào ......

Đầu óc tràn ngập đủ loại suy nghĩ lộn xộn, Tống Thính Vãn cứ thế bất tri bất giác .

Ngày hôm , Tống Thính Vãn dùng bữa trưa xong liền bắt taxi đến trung tâm thương mại.

Ngày mai là Trung Thu , nàng định chọn vài món quà lễ.

Tuy nàng ý định đón Trung Thu, nhưng quà cần tặng thì vẫn tặng.

Tống Thính Vãn chút chứng khó lựa chọn, mất cả buổi chiều mới chọn món ưng ý.

Chọn cho Lý gia gia một hộp Đại Hồng Bào thượng hạng, chọn thêm một hộp bánh trung thu nhân chảy.

Chọn cho Lục Chu và Phương Thế Kiệt mỗi một cây bút máy.

Cùng với của Lục Chu là Hà Nghiên.

Tiểu cô nương vẫn còn đang học đại học, khi khai giảng tháng chín liền ngày ngày nhắn tin la lối đến Bốn Phương tìm nàng chơi.

Mỗi trò chuyện với nàng đều vui vẻ khôn xiết.

Tống Thính Vãn chọn cho nàng một đôi hoa tai ngọc trai. Hà Nghiên trắng trẻo non nớt, kiều diễm, đeo chắc hẳn sẽ .

Còn về Tiêu Vận Trạch......

Tống Thính Vãn chọn lâu mà vẫn tìm món phù hợp.

Trà, nhẫn ngọc, ngọc bội......

Hắn là hoàng tử, những thứ tất nhiên là nhiều đếm xuể, phẩm chất chắc chắn cũng hơn món nàng tặng.

Cà vạt, đồng hồ, bút máy?

Hắn dùng đến!

Tống Thính Vãn bỗng nhớ những bộ phim cổ trang từng xem đây.

Trong đó, nam chính hễ việc trì hoãn mấy ngày là râu ria xồm xoàm, dáng vẻ lôi thôi lếch thếch.

Chi bằng tặng Tiêu Vận Trạch một chiếc d.a.o cạo râu?

Công nghệ hiện đại, cạo sạch sẽ, tiện lợi.

Ừm! Quyết định !

Trên đường trở về, điện thoại của Tống Thính Vãn reo lên.

Mở xem, bên cạnh khung trò chuyện ghi chú “Mẹ” sáng lên một chấm đỏ.

Tống Thính Vãn nghẹn thở.

Mẹ chặn nàng ?

Sao lúc đột nhiên nhắn tin cho nàng?

Tống Thính Vãn với tâm trạng phức tạp nhấp mở khung trò chuyện.

Tổng cộng ba câu.

Mẹ: Vãn Vãn, trưa mai cùng ăn bữa cơm nhé.

Mẹ: Đã đặt bao phòng ở Tư Nguyên Lâu .

Mẹ: Có chút chuyện với con.

Tách——

Một giọt lệ rơi xuống màn hình điện thoại.

Tống Thính Vãn vội vàng lau khô nước mắt, liếc gương chiếu hậu, thấy tài xế dường như chú ý đến động tĩnh bên , mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Thời gian trôi qua thật nhanh, gần nửa năm .

Vốn dĩ nàng cha và ca ca nâng niu mà lớn lên, cuộc sống luôn hạnh phúc, khi nghiệp đại học thì việc tại Viện Nghiên cứu Kỹ thuật Y sinh của thành phố.

Một ngày nọ, nàng phát hiện vị hôn phu của và Tôn Hân Viện, bạn cùng phòng đại học năm xưa, đang lăn lộn một chiếc giường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thon-nu-thong-kim-co-ta-dan-phe-thai-tu-lam-giau/chuong-45.html.]

Nàng yêu Cố Tư Niên, vốn tưởng chuyện xảy thì hủy bỏ hôn ước là , nàng cũng bận tâm.

Cho đến ngày đó, nàng tan về nhà dùng bữa như thường lệ, nhưng thấy Tôn Hân Viện lý do gì xuất hiện ở nhà.

Ngay đó nàng thông báo con ruột của cha , đưa đến Bốn Phương Thành ngay trong đêm.

Nói rằng cha ruột của nàng qua đời, nhưng vẫn để một tiệm t.h.u.ố.c ở đây.

Đêm đó, cuộc đời nàng trải qua sự đổi long trời lở đất, cha từng yêu thương nàng, ca ca từng chiều chuộng nàng bề, nàng yêu đều chặn liên lạc với nàng.

Bọn họ thậm chí còn tự ý nàng xin nghỉ việc.

Nàng từng gọi vô cuộc điện thoại về nhà, nhưng một cuộc nào nhấc máy.

Mọi chuyện đều xảy quá đột ngột.

Cuộc đời nàng, cứ như thể đột nhiên đứt đoạn, đến một nơi xa lạ, bắt đầu từ đầu......

Tống Thính Vãn trả lời tin nhắn của , đầu tựa cửa sổ xe, đáy mắt ngập tràn bi thương.

Nàng kìm hy vọng, nàng lúc tìm nàng, chẳng qua là vì lâu gặp nàng, cùng nàng ăn một bữa cơm đoàn viên mà thôi.

Sáng sớm hôm , Tống Thính Vãn thức dậy chỉnh trang xong, điện thoại liền reo lên.

Là một lạ.

Tống Thính Vãn nhấc máy, “A lô, ai ?”

“Là .”

Tống Gia?

Bị nàng chặn tất cả phương thức liên lạc, đổi khác gọi đến.

Tống Thính Vãn lập tức lạnh nhạt, “Có việc gì?”

“Trưa nay cha đặt chỗ ở Tư Nguyên Lâu, khi nào ngươi tới?”

Tống Thính Vãn khẩy, “Ta sẽ ư?”

“Ngươi lúc bướng bỉnh gì? Hôm nay là Trung Thu, bảo ngươi ăn bữa cơm đoàn viên mà còn dùng lời mời ?”

“Ta bướng bỉnh?” Tống Thính Vãn gần như bật vì tức giận, “Tống Gia, lý lẽ một chút , chúng còn là một gia đình . Cơm đoàn viên các ngươi cùng Tôn Hân Viện ăn là đủ .”

Đối phương ngừng một lát, hạ thấp giọng, “Là , bệnh , bảo ngươi về ăn bữa cơm. Đến tùy ngươi.”

Vừa xong, điện thoại liền ngắt.

Đầu óc Tống Thính Vãn chút ngưng trệ.

Bệnh ư?

Trước khi nàng rời vẫn khỏe mạnh ?

Vật lộn một lát, Tống Thính Vãn khi gửi hết quà lễ, cuối cùng vẫn bắt xe chung đến Hùng Thị.

Bốn Phương Thành là thành phố cấp huyện thuộc Hùng Thị, taxi đến đó mất ba giờ, cũng tính là quá xa.

Trên đường , Tống Thính Vãn hồi tưởng nhiều chuyện thời thơ ấu.

Trước đây, cha thực sự đối xử với nàng .

Cho đến khi phát hiện con gái ruột của bọn họ.

Cảm giác vứt bỏ cũng thực sự thực sự…… đau khổ.

Trên đường, Tống Gia gọi mấy cuộc nàng đều , nàng nhắn tin hỏi nàng đến , nàng trả lời một câu “Một lát nữa sẽ tới”.

Hơn một giờ, nàng đến lầu Tư Nguyên Lâu.

Tống Thính Vãn đến cửa hàng gần đó mua hai hộp bánh trung thu mới lên lầu.

Ngoài cửa bao phòng, Tống Thính Vãn hít thở sâu mấy để chuẩn tâm lý, mới đẩy cửa bước .

Trong nháy mắt, một bàn vốn đang náo nhiệt, nụ đều cứng đờ .

Tống Thính Vãn liếc mắt thấy nàng.

Nàng mặc một chiếc sườn xám trắng, vai choàng khăn choàng in hoa, một dáng vẻ phu nhân quyền quý sang trọng.

Mặt mày rạng rỡ, sắc khí .

Chẳng chút nào giống dáng vẻ đang bệnh.

Nhìn đến đây, nàng còn hiểu ư?

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Nàng lừa .

Tống Thính Vãn liếc Tống Gia một cái, giữa đôi mày hiện lên vẻ lạnh lẽo, đặt hộp bánh trung thu xuống đất, xoay định rời .

“Vãn Vãn tỷ!” Tôn Hân Viện kích động bật dậy.

“Vãn Vãn tỷ, đến thì cùng ăn bữa cơm đoàn viên , hôm nay dù cũng là Tết Trung Thu mà.”

Tống Thính Vãn kiềm chế cảm xúc, đầu , “Không cần , các ngươi cứ ăn .”

“Chậc.” Lưu Mỹ Anh chậc một tiếng, dường như chút thiếu kiên nhẫn, “Ngồi xuống, ăn cơm.”

“Ta no , các ngươi cứ từ từ dùng bữa.”

“Nuôi dưỡng ngươi hơn hai mươi năm, giờ dùng thái độ đối với chúng ? Đồ bạch nhãn lang, xuống, ăn cơm xong chuyện với ngươi.” Tống Kiến Quốc vỗ mạnh một cái xuống bàn, ngữ khí tức giận.

Bạch nhãn lang?

Mi mắt Tống Thính Vãn khẽ run, bàn tay đặt nắm cửa khựng , cảm giác như một chậu nước đá đổ thẳng xuống đầu, lạnh buốt.

 

Loading...