Thôn Nữ Thông Kim Cổ Ta Dẫn Phế Thái Tử Làm Giàu - Chương 33

Cập nhật lúc: 2025-10-10 00:37:18
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong đại đường.

Bạch Hổ chắp tay hướng lên vị trí phía , “Gia, lương thảo đều vận về, nhập lương kho .”

“Ừm, tra là kẻ nào chặn lương thực của chúng ?”

“Là của Tam Hoàng tử.”

Tiêu Vận Trạch hề bất ngờ, “Quả nhiên là .”

Lại sang Thanh Long, “Thanh Long, tra phận cụ thể của kẻ Trịnh Kiến Hùng ?”

“Gia, của chúng mấy ngày nay ngày ngày canh giữ Trịnh Kiến Hùng đó, nhận phong thanh gì , bước chân khỏi nhà, cũng truyền tin tức gì, một chút động tĩnh cũng , thể dò phận thật sự của kẻ .”

Chu Tước là nóng nảy, “Gia, lâu như tiến triển, , chúng cứ trực tiếp g.i.ế.c thẳng tới, đ.á.n.h một trận bất ngờ, chiêu cũng chiêu.”

Tiêu Vận Trạch ngón tay tiết tấu gõ nhẹ tay vịn ghế, “Không vội, cứ chờ thêm chút nữa. Lần phái đám cướp t.h.u.ố.c đến giờ vẫn trở về, nhất định đang lo lắng, sớm muộn gì cũng sẽ lộ sơ hở.”

Tiêu Vận Trạch trầm ngâm một lát, “Thanh Long, ngươi tự một chuyến Hoài Huyện.”

Thanh Long chắp tay, “Thuộc hạ lĩnh mệnh!”

Lại ở Phong Huyện thêm mấy ngày, thấy việc đều tiến hành định, , Tiêu Vận Trạch liền dẫn Chu Tước đến Hoài Huyện lân cận.

Đương nhiên, mục đích chính là tìm Trịnh Kiến Hùng, kẻ phái đến cướp thuốc.

Để “phơi khô” lâu như , cũng đến lúc tìm tính sổ .

Bên , hàng hóa cần vận chuyển cũng xong, Tống Thính Vãn liền bắt đầu bận rộn với công việc của .

Buổi đấu giá của Lục Chu sắp bắt đầu, mấy ngày nay luôn nhiều vấn đề chi tiết liên quan đến vật phẩm đấu giá cần đối chiếu với nàng.

Hơn nữa nàng cũng ý định mở cửa hàng bán một ít đồ cổ văn hóa và tranh chữ, mấy ngày nay thể thăm dò thị trường.

Đêm đó, Tống Thính Vãn mua đồ ăn đêm về.

Lười mở cửa cuốn phía , nàng từ cửa , đến cửa hàng liền thấy Tiêu Vận Trạch .

Mấy ngày gặp, Tống Thính Vãn chút ngạc nhiên, “Người về Phong Huyện ?”

Tiêu Vận Trạch đặt chiếc hộp lớn trong tay xuống, “Mới về hôm nay.”

Tống Thính Vãn kéo một chiếc ghế cho , chút tò mò, “Trong cái hộp là gì ?”

Tiêu Vận Trạch , “Nàng mở xem thử.”

Tống Thính Vãn hồ nghi một cái, gẩy chốt khóa hộp, mở hộp , trong khoảnh khắc thấy đồ bên trong, mắt liền sáng rực, “Nhiều !”

Một thùng đầy vàng bạc ngọc thạch, còn các loại trang sức gọi tên .

Giây tiếp theo Tống Thính Vãn liền phản ứng , “Người mang nhiều tài bảo đến Phong Huyện , một thùng bảo bối lớn từ ?”

Tiêu Vận Trạch nghiêm trang , “Một tham quan ở Hoài Huyện, tài sản tịch thu, đây chỉ là một phần trong đó.”

Tống Thính Vãn mím môi, hạ thấp giọng, “Như thật sự chứ? Đã là tang vật tịch thu, nên sung công ?”

“Vô ngại, tham lam đủ nhiều, cái chỉ là một phần nhỏ, để cũng là nộp lên triều đình, bằng mang đến cho Tống cô nương.”

Ý gì đây?

Nộp lên triều đình bằng giao cho nàng, ý gì đây?

Đương triều Thái tử...... mặc dù phế......

lẽ nào thất vọng về triều đình đến mức ?

Tống Thính Vãn khỏi nhớ đoạn lịch sử , Thái tử Chiến Thần khi đối đầu với địch quốc, Đại Khánh vốn nên là hậu thuẫn vững chắc của , cắt đứt lương thảo của ......

Nghĩ đến đây, cảm giác tội trong lòng Tống Thính Vãn lập tức tan biến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thon-nu-thong-kim-co-ta-dan-phe-thai-tu-lam-giau/chuong-33.html.]

Quả thật, giao cho triều đình bằng giao cho nàng, ít nhất nàng còn thể mang đổi lấy tiền để thực sự giúp đỡ bách tính Đại Khánh!

Tiêu Vận Trạch bỗng nhớ một chuyện, “À , Tống cô nương thứ gì đặc biệt ?”

Tống Thính Vãn chút bất ngờ, “Có chuyện gì ?”

“Chuyện là thế , vài ngày nữa sẽ một chuyến Tùy Châu Thành, nơi đó khá là phú quý. Nhớ cô nương từng đồ của Đại Khánh mang sang bên các ngươi sẽ khá giá trị, nên nghĩ sẽ mang một ít về cho cô nương.”

Vừa lời , mắt Tống Thính Vãn liền sáng rực.

Đã là nơi khá phú quý, thì phương diện văn hóa hẳn cũng phát triển hơn đôi chút.

Tống Thính Vãn suy tính một lát, “Ở bên chỗ các , văn phòng tứ bảo đắt ?”

“Tự nhiên là thứ đắt cũng thứ rẻ.”

Tống Thính Vãn truy vấn, “Thứ rẻ thì thể rẻ đến mức nào?”

“Tống cô nương lẽ nào thích những thứ ?”

“Không .” Tống Thính Vãn nghiêm túc , “Chỉ là xem văn phòng tứ bảo loại rẻ tiền ở bên các , đặt ở chỗ chúng thì thể đáng giá bao nhiêu tiền.”

Tiêu Vận Trạch bật , “Được, sẽ chọn vài bộ mang về.”

Tống Thính Vãn ý càng sâu, “Được thôi, cần đồ đắt, đồ rẻ cũng . Ta định mở một cửa hàng bán mấy thứ , coi như góp vốn , nếu kiếm tiền sẽ chia lợi nhuận cho !”

“Góp vốn? Chia lợi nhuận? Là ý gì?”

“A.” Tống Thính Vãn phản ứng , chạm đến vùng kiến thức mù mịt của Tiêu Vận Trạch , “Đại khái chính là mở một cửa hàng, chúng cùng chủ, cùng chia tiền .”

Nghe , Tiêu Vận Trạch bật , “Vậy thì cần , tiền tài đối với Tiêu mỗ chỉ là vật ngoài , Tống cô nương cứ giữ lấy là .”

“Chậc! Người thiếu tiền thì thể đổi thành những thứ cần đó!”

Mấy ngày đó, Tiêu Vận Trạch đại khái là khá bận rộn, còn đến nữa.

Thời gian ngày qua ngày, trôi qua nhanh, hôm nay chính là ngày buổi đấu giá bắt đầu.

Tống Thính Vãn chọn một chiếc váy liền màu xanh lá nhạt, trang điểm nhẹ ngoài.

Trước đó Lục Chu sẽ đến đón nàng, nhưng nàng sợ cùng tổ chức buổi đấu giá nhập tiệc sẽ gây ảnh hưởng , nên kiên quyết tự bắt taxi .

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Địa điểm tổ chức buổi đấu giá đặt tại trung tâm thành phố, Tống Thính Vãn bắt taxi đến đó mất một giờ.

“Vãn Vãn tỷ——”

Đến nơi, Tống Thính Vãn xuống xe, liền thấy một giọng mà cả đời nàng thấy mấy.

Tống Thính Vãn đầu , chỉ thấy Tôn Hân Viện mặc một bộ thiết kế cao cấp màu vàng ngỗng của mùa , tay cầm một chiếc túi xách kiểu phong bì màu trắng sữa, vẻ mặt thiết chào hỏi nàng.

Tống Thính Vãn để ý đến thị, xoay bỏ .

Giả bộ giả vịt, chút nôn......

“Vãn Vãn tỷ.”

“Vãn Vãn tỷ!”

Giọng Tôn Hân Viện nũng nịu, khi gọi tên nàng giống như đang nũng.

Thêm đó xung quanh ít , Tống Thính Vãn chút chịu nổi, xoay , “Có việc gì?”

Tôn Hân Viện lộ nụ đắc ý, chậm rãi đến gần, dán tai nàng, dùng giọng chỉ hai họ mới thể thấy mà , “Vãn Vãn tỷ——”

“Sao rời khỏi Tống gia , đến cả tài xế cũng thuê nổi ?”

“Cha cho ngươi tiền tiêu vặt ? Hả?”

 

Loading...