Thôn Nữ Thông Kim Cổ Ta Dẫn Phế Thái Tử Làm Giàu - Chương 30

Cập nhật lúc: 2025-10-10 00:37:15
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiêu Vận Trạch khi tin bơm giếng sâu năng lượng mặt trời sử dụng thành công, liền lập tức phi ngựa đến y quán hoang phế.

Chàng cần báo tin cho Tống cô nương.

Đã đào giếng sâu, thêm máy bơm nước, vấn đề nước uống, nước sinh hoạt và tưới tiêu của bách tính Phong Huyện đều giải quyết, đây là một việc đáng ăn mừng.

Tống Thính Vãn tin , lòng cũng nhẹ nhõm ít, nàng cầm điện thoại lên gọi vài món ăn để cùng Tiêu Vận Trạch ăn mừng.

Sau bữa cơm, Tống Thính Vãn dọn dẹp rác, rót cho Tiêu Vận Trạch một chén nước, “Nếu bơm giếng sâu năng lượng mặt trời hiệu quả , sẽ đặt thêm một ít, thấy cần bao nhiêu máy nữa thì thích hợp?”

Tiêu Vận Trạch nhận lấy nước mà uống vội, cân nhắc ngôn từ, “Ta đại khái thống kê một chút, vẫn cần thêm bốn mươi chiếc, liệu quá khó cho cô nương ?”

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Nghe , Tống Thính Vãn tinh nghịch, “Nói xa, cứ giao cho .”

Ngày hôm đó, Tiêu Vận Trạch rảnh rỗi, liền ở Trần Gia Thôn xem bách tính tưới tiêu đất đai.

Bách tính trong ruộng ai nấy đều tươi rạng rỡ, tảng đá đè nặng trong lòng Tiêu Vận Trạch cuối cùng cũng nhẹ phần nào.

Số máy bơm nước mà Tống cô nương mua sắm đều vận chuyển đến, bách tính mỗi thôn trang đều thể tưới ướt đất đai.

Tin rằng lâu , thể bắt đầu cày cấy .

Đang mải mê mơ tưởng, chợt thấy xa một phụ nhân chạy về phía .

Tiêu Vận Trạch liếc mặt trời gay gắt trời, chút khó hiểu.

Trời nóng bức như , một nam tử như ở đây còn nắng cháy da thịt, phụ nhân chạy tới gì?

Lòng Tiêu Vận Trạch chợt thắt , lẽ nào chuyện gì xảy ?

Đang lúc suy đoán, phụ nhân chạy đến mặt, Thanh Long chặn .

Thấy , phụ nhân ‘phù’ một tiếng quỳ xuống, “Dân nữ họ Trần, bái kiến Thái tử điện hạ! Cầu xin Thái tử điện hạ cứu nhi tử Tiểu Vân của !”

Tiêu Vận Trạch nhíu mày, “Đã xảy chuyện gì?”

4_“Tiểu Vân...” Trần thị mặt đầy vết lệ, thành tiếng, bàn tay chống đất ngừng run rẩy, “Nhi tử Tiểu Vân của , thằng bé cử động nữa !”

“Tống cô nương!”

“Tống cô nương?”

Tống Thính Vãn đang phơi quần áo ban công, mơ hồ thấy gọi .

Nghe cách chuyện ... Tiêu Vận Trạch?

Chẳng mấy bộ quần áo phơi xong, Tống Thính Vãn gọi vọng xuống “Đợi một chút”, nhanh chóng phơi nốt quần áo, rửa tay xuống lầu.

Xuống lầu, quả nhiên thấy Tiêu Vận Trạch, lâu lắm nàng gặp ban ngày.

Tống Thính Vãn nghi hoặc: “Tối qua ngủ, định ngủ bù ?”

“Tống cô nương, việc khẩn.” Tiêu Vận Trạch nhíu mày chặt, “Trong thôn một hài tử cử động nữa !”

“Không cử động ? Bị ngã gãy xương ?” Tống Thính Vãn , kéo một chiếc ghế cho .

“Không , ngã. Nương của đứa bé nó mấy hôm nay , sáng nay tỉnh dậy, chân động đậy .”

Tống Thính Vãn nắm bắt trọng điểm trong lời , “Mấy hôm ? Không theo cách nào?”

Sau đó Tiêu Vận Trạch kể lời của đứa bé một , Tống Thính Vãn lúc mới hiểu .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thon-nu-thong-kim-co-ta-dan-phe-thai-tu-lam-giau/chuong-30.html.]

Thì thời gian khi dịch bệnh hoành hành, đứa bé cũng sốt cao hạ, bách tính ăn t.h.u.ố.c hạ sốt Ibuprofen cơ bản là hạ sốt ngay trong ngày, nhưng đứa bé kéo dài ba ngày mới đỡ.

Hiện tại Phong Huyện cơ bản còn mắc bệnh dịch, nhưng đứa bé hôm sốt cao nôn mửa nữa, đại phu bên đó là bệnh dịch, thế là cho uống Ibuprofen.

Ngày hôm qua sốt hạ, đứa bé tưởng con cuối cùng cũng khỏi , ai ngờ sáng nay tỉnh dậy thấy đứa bé ngừng, chân cũng cử động .

Tống Thính Vãn trầm ngâm một lát, hỏi: “Đứa bé bao nhiêu tuổi ?”

“Sáu tuổi hư.” Tiêu Vận Trạch thần sắc căng thẳng, “Thế nào? Tống cô nương đây là bệnh gì ?”

Tống Thính Vãn nét mặt ngưng trọng lắc đầu, “Chỉ là suy đoán, vẫn xác định . Bệnh , xem mới .”

trừ , khác căn bản thể đây, chẳng là...”

“Ta cũng thể sang đó. Cánh cửa ngày nào cũng , nhưng bao giờ bước thế giới của .”

Màn hình điện thoại đặt quầy đột nhiên sáng lên, Tống Thính Vãn cầm điện thoại lên, thấy hình ảnh của phản chiếu màn hình, chợt nghĩ một ý , liền lập tức với Tiêu Vận Trạch: “Điện thoại! Chúng điện thoại mà!”

Thấy Tiêu Vận Trạch mặt mày mơ hồ, Tống Thính Vãn liền mở máy ảnh chụp một bức ảnh về kệ hàng, “Chàng xem, y hệt kệ hàng mắt !”

Tiêu Vận Trạch vô cùng kinh ngạc, “Lại thể vẽ nó trong thời gian ngắn như , điều ... quả là thể tin nổi!”

“Không .” Tống Thính Vãn bắt đầu giải thích cho máy ảnh là gì, tác dụng của máy ảnh, và dùng điện thoại dạy cách thao tác.

Chẳng mấy chốc, Tiêu Vận Trạch thể thuần thục dùng điện thoại chụp ảnh, video, ngừng thốt lên kinh ngạc: “Vật quả thực tuyệt diệu!”

Quả đúng là từng trải, Tiêu Vận Trạch nhanh hồn, “Ý cô nương là, để dùng điện thoại chụp đứa bé ?”

“Thông minh.”

mà,” Tống Thính Vãn chuyển đề tài, “ mang máy tính bảng sang đó, thao tác giống như điện thoại. Điện thoại cần ở bên , lát nữa họ sẽ giao hàng tới, cần giữ liên lạc.”

Tống Thính Vãn nhanh chóng lên lầu lấy máy tính bảng xuống, “Chàng thử xem dùng máy tính bảng để video .”

Tiêu Vận Trạch thuận lợi tìm thấy biểu tượng máy ảnh, thao tác một lượt thấy vấn đề gì liền cáo từ rời , dù tình trạng đứa bé hiện giờ tệ, cần tranh thủ thời gian.

Trở về y quán hoang phế, Tiêu Vận Trạch đẩy cửa liền thấy phụ nữ mặt đầy sầu muộn.

“Thái tử điện hạ!” Trần thị kích động, nước mắt lập tức tuôn trào, “Thần nữ , Tiểu Vân nhà còn cứu ?”

Tiêu Vận Trạch dám hứa hẹn, chỉ bảo nàng nhanh chóng dẫn về nhà.

Nhà Tiểu Vân cách y quán hoang phế gần, hai bao lâu tới.

Căn nhà khá cũ nát và nhỏ bé, nhưng sạch sẽ, thể thấy chủ nhân dụng tâm trong cuộc sống.

“Mẹ của Tuệ Tuệ, về , Tiểu Vân khỏe ?” Trần thị bước cửa liền gọi vọng trong.

Chỉ thấy một phụ nhân trẻ tuổi hơn một chút từ trong phòng , hướng Tiêu Vận Trạch hành lễ, “Thái tử điện hạ.”

Tiêu Vận Trạch phất tay, “Đứa bé ở trong phòng trong ?”

“Phải.”

Tiêu Vận Trạch gật đầu, “Hai ngươi đợi ở bên ngoài.”

Nhìn cánh cửa phòng trong đóng , Trần thị cuối cùng cũng suy sụp , thể kiên trì nữa mà đổ sụp xuống đất.

Mẹ của Tuệ Tuệ vội vàng đỡ nàng , “Mẹ của Tiểu Vân, trấn tĩnh một chút, Thần nữ cứu gần vạn ở Phong Huyện, thần thông quảng đại như , cứu Tiểu Vân chứ?”

“Con ơi! Nhi tử Tiểu Vân của ngoan ngoãn như , tại còn nhỏ chịu tội , mắc bệnh chứ!” Trần thị úp mặt khuỷu tay nàng , ngón tay siết chặt đùi , kìm nén tiếng dám ồn đến phòng trong.

 

Loading...