Thôn Nữ Thông Kim Cổ Ta Dẫn Phế Thái Tử Làm Giàu - Chương 211
Cập nhật lúc: 2025-10-14 01:36:18
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Bùm ——”
“Bùm bùm ——”
Nửa đêm qua, năm mới đến.
Pháo hoa trời nở rộ thật lộng lẫy.
Chiếu rọi lên gương mặt của những xung quanh, vô cùng đẽ.
Tống Thính Vãn và Tiêu Vận Trạch sóng vai bên bờ sông, tay ôm con búp bê b.ắ.n s.ú.n.g thắng , lặng lẽ thưởng thức vẻ rực rỡ ngút trời .
Tiêu Vận Trạch vòng tay ôm nàng lòng, khẽ che chắn cho nàng khỏi chút gió lạnh.
Thấy nàng cứ ngẩng đầu mãi, nhịn hỏi: “Trận pháo hoa , so với ở Phong Huyện, trận nào hơn?”
Tống Thính Vãn khẽ chọc eo , bĩu môi gì, cố gắng nén .
Người đàn ông thật là nhỏ nhen, đến cả pháo hoa cũng so sánh.
mà thật.
Vẫn là pháo hoa ở Phong Huyện đón năm mới, khi mái nhà mà ngắm, khiến nàng cảm thấy rung động hơn.
Tống Thính Vãn đột nhiên ghé sát , in một nụ hôn lên má .
“Chúc mừng năm mới.”
Ngày hôm đó, Tống Thính Vãn xách quà cáp dẫn Tiêu Vận Trạch đến tiệm đồ cổ.
Đã với Lý Kim Tường là hôm nay sẽ đến chúc Tết.
Ban đầu là định đến nhà lão gia, nhưng sáng nay ông lão đột nhiên gửi tin nhắn bảo nàng đến tiệm.
Tống Thính Vãn và Tiêu Vận Trạch cả bốn tay đều đầy ắp, mang đủ cả sự chân thành.
“Lý gia gia, năm mới lành.”
Lý Kim Tường hôm nay vẫn một Đường trang, vẻ mặt uy nghiêm phú quý.
“Nha đầu, đây, .”
“Đồ cứ đặt xuống đất là .”
Tống Thính Vãn đáp lời xuống, “Lý gia gia, đây là bạn trai của , họ Tiêu, chúng gặp phố đó ạ.”
Lý Kim Tường vẻ mặt từ ái, hai tay đặt lên gậy, hiền hòa, “Ta , và tiểu tử , duyên phận mà.”
Một câu khiến Tống Thính Vãn ngẩn .
Tiêu Vận Trạch cũng , đơn giản giải thích đầu đuôi câu chuyện.
Tống Thính Vãn lúc mới , khi nàng mặt, hai bọn họ cũng gặp .
Tống Thính Vãn: “Lý gia gia, mùng bảy còn qua, nghĩ đến chuyện mở tiệm ?”
Lý Kim Tường: “Đây là thói quen mỗi ngày đến đây , ở nhà thì chịu nổi.”
Lý Kim Tường pha ngon nhất trong tiệm cho hai , “Tiểu tử Lục Chu đó với , đợi mấy ngày nữa về Tứ Phương sẽ đến thăm , tiện thể bàn bạc chuyện đấu giá.”
Tống Thính Vãn: “Hai hôm , chuẩn gần xong cả , bảo là tháng thể bắt đầu.”
Lý Kim Tường gật đầu, “ . Chỉ là vẫn còn một vài vấn đề chi tiết cần xác nhận.”
“Đến lúc đó, Tiểu Tiêu cũng cùng đến nhé.”
Tiểu Tiêu?
Đây là cái xưng hô kỳ lạ gì thế?
Tống Thính Vãn đồng ý cũng từ chối, “Chàng đến lúc đó nếu thời gian sẽ đưa đến.”
Còn một tháng nữa, lẽ Tiêu Vận Trạch lúc đó bận đến bay bổng .
Tống Thính Vãn thêm một lát, mới dẫn Tiêu Vận Trạch rời .
Trên đường trở về, Tống Thính Vãn nghĩ nghĩ , luôn cảm thấy gì đó đúng.
Trước đây nàng còn thắc mắc Tiêu Vận Trạch lấy tiền mua nhẫn kim cương, tiền thù lao đóng phim căn bản đủ mua chiếc nhẫn carat lớn như .
nếu là Lý Kim Tường thì... chuyện đều hợp lý.
Cuối cùng nàng vẫn nhịn gửi tin nhắn cho Lý Kim Tường.
Tống Thính Vãn: Lý gia gia, Tiêu Vận Trạch bán thứ gì đó cho ?
Lý Kim Tường một lúc mới trả lời: Nha đầu , con thật sự quá thông minh .
Tống Thính Vãn: Bị đoán trúng ? Là thứ gì thế?
Lý Kim Tường: Ngọc bội.
Tống Thính Vãn: ???
Tống Thính Vãn: Có thể xem ?
Lý Kim Tường: Không , đây là riêng tư của khách hàng. Nha đầu, lão già chỉ thể cho con đến thế thôi.
Tống Thính Vãn: “......”
Tống Thính Vãn gửi một biểu cảm đập đầu xuống đất.
Thật đúng là tận tâm với nghề nha...
Tống Thính Vãn sườn mặt tuấn tú của Tiêu Vận Trạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thon-nu-thong-kim-co-ta-dan-phe-thai-tu-lam-giau/chuong-211.html.]
Nghĩ nghĩ vẫn thôi.
Tiêu Vận Trạch là thông minh, rõ ràng đang gì.
Nếu miếng ngọc bội đó đối với quan trọng, hẳn cũng sẽ bán .
Vì chọn giấu nàng, thì nàng cứ giả vờ là .
Đại khái nàng cũng hiểu.
Tiêu Vận Trạch đem ngọc bội bán cho Lý Kim Tường, đó dùng tiền bán ngọc bội để mua nhẫn kim cương cầu hôn nàng.
Tống Thính Vãn duỗi thẳng tay, thầm thưởng thức chiếc nhẫn kim cương lớn lấp lánh khớp ngón tay.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Rồi bá lấy bàn tay lớn của Tiêu Vận Trạch, mười ngón tay đan .
Trong lòng ngọt ngào như tẩm mật.
Vừa về đến nhà, Tống Thính Vãn liền tìm giấy bút bắt đầu thư.
Ban đầu là tìm cách chữ mạng, chép .
Viết vài chữ thấy .
Tống Thính Vãn gấp giấy vứt thùng rác, tìm một tờ giấy in hoa văn, nhiều chữ một cách trôi chảy, đó ngoài tìm Tiêu Vận Trạch.
Thấy Tiêu Vận Trạch thắt tạp dề, Tống Thính Vãn quen , “Sớm bắt đầu chuẩn cơm trưa ? Trưa nay ăn gì?”
Tiêu Vận Trạch nhướng mày, “Mì trứng cà chua, ?”
Tống Thính Vãn gật đầu lia lịa, “Được, quá chứ!”
“ bây giờ còn sớm, khi nấu mì, giúp một việc ?”
Tiêu Vận Trạch định từ chối, “Vô cùng vinh hạnh.”
Đợi khi thấy lá thư Tống Thính Vãn , chút khó tin, “Nàng giúp nàng chép một bản ?”
Mắt Tống Thính Vãn tràn đầy kỳ vọng, “Không ? Ta chữ bên chỗ .”
Tiêu Vận Trạch: “......”
Đường đường là Thái tử như , mà chép tay những nội dung vẻ sến sẩm đến ...
Đối mặt với ánh mắt cho phép từ chối của Tống Thính Vãn, Tiêu Vận Trạch thỏa hiệp, “Được thôi, thể quen nàng thật là phúc khí của Diệu Nghi.”
Tống Thính Vãn hì hì, “Không là mấy hôm nhận thư nàng cho , đây chính là bạn qua thư ! Dù cũng hồi âm một lá.”
“Ở đây bút mực, dùng bút lông , sẽ quen thuộc hơn một chút.”
Chữ của Đại Khánh quá phức tạp, nàng thế nào cũng , bất đắc dĩ chỉ thể gửi hai lá thư.
Một lá do nàng tự .
Một lá do Tiêu Vận Trạch chép .
Để tránh Diệu Nghi hiểu .
Tống Thính Vãn một bên .
Nét bút mạnh mẽ, hùng hồn, mỗi một nét đều vặn, hảo.
Người trai thì chữ cũng trai...
Tống Thính Vãn dặn dò: “Đừng xóa từ thêm chữ, dấu câu cũng đừng đổi, cứ chép nguyên bản là .”
“Được.” Tiêu Vận Trạch đến tức, coi như công cụ giao tiếp giữa nàng và Diệu Nghi .
Ban đầu khi xa cách hai nơi, cũng thấy nàng cho những lá thư dài và tận tâm như .
Tiêu Vận Trạch từng chữ từng chữ chép , ánh mắt càng thêm thâm trầm.
Xem kinh thành Phong Huyện cần xây xong nhanh chóng.
Đợi Diệu Nghi cũng chuyển đến.
Vãn Vãn ở gần nàng , sẽ còn tốn nhiều tâm tư cho nàng nữa.
Bên , Diệu Nghi đang ở Xuân Phong Lâu trong hoàng cung Đại Khánh, xem Bùi Tế và Tề Túc Vân chơi cờ.
Diệu Nghi nhất thời nhịn hắt một cái.
“Hắt xì ——”
“Có Hoàng nhớ ?”
“Không đúng, hẳn là Thần Nữ tỷ tỷ nhớ .”
Bùi Tế và Tề Túc Vân ở một bên liếc , đồng loạt lườm nguýt.
Tề Túc Vân kể từ hôm Tiêu Vận Trạch dạy dỗ, như biến thành một khác.
Trở nên ngoan ngoãn và thú vị hơn, cũng còn nghĩ đến chuyện hòa nữa.
Diệu Nghi và Bùi Tế liền càng thêm thiết với .
Chủ yếu là vì chí hướng hợp .
Cờ của Tề Túc Vân chơi thật sự quá .
Bùi Tế coi là đối thủ, luôn kéo cùng chơi cờ, nhưng mỗi đều kết thúc bằng thất bại.
Hôm nay cũng , hăng say đến đỏ cả mắt.
Bùi Tế nắm quân cờ trắng, gân xanh tay nổi lên, bực tức : “Không , ván nữa!”